Mục Vân Thi khóc nước mắt liên liên: “Thế nhưng em thật sự đã mang thai, đây chính là minh chứng tốt nhất!”
Tịch Thần Hãn bỗng chốc cảm thấy đầu óc trống rỗng: “Tôi không cần đứa bé này, nhất định phải bỏ!!!”
Dương Tuyết Như nhanh chóng bảo vệ Mục Vân Thi: “Đây là cốt nhục của Tịch gia, làm sao có thể bỏ được!”
“Thần Hãn, anh có thể cho rằng em đê tiện, là em không kiềm được... Thế nhưng đứa bé... Đây là con của em, em sẽ không bỏ đâu...” nước mắt của Mục Vân Thi rơi xuống từng giọt, âm thanh nghẹn ngào.
“Đứa bé thật sự vô tội, nó còn chưa tới thế giới này, dù sao cũng là con của anh, sao anh có thể nhẫn tâm giết chết nó được...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây