Đôi cánh tay mềm mại của cô ôm lấy cổ anh, khiến trái tim anh mềm nhũn không giải thích được, nhưng cũng không khiến anh đặt cô vào trên giường lớn một cách dịu dàng.
Đông Thanh thấy vậy, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, nhường không gian lại để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Vũ Tiểu Kiều không vội vàng bò dậy từ trên giường, phòng bị nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt ngập nước giống như con nai con đang hoảng sợ, trong veo không lẫn tạp chất, nhanh chóng phá nát lớp băng cứng rắn phủ đầy trong trái tim anh.
Anh chậm rãi cúi người xuống, vòng hai cánh tay ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng nặng nề phả vào trên má cô.
Vũ Tiểu Kiều run rẩy hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây