Tôn Hồng nhìn thấy vẻ mặt gần như âm độc trên khuôn mặt Vũ Kiến Trung, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Trong lòng của ông, rốt cuộc tôi là gì đây? Hai mươi năm, tôi chẳng qua chỉ là bàn đạp cho sự nghiệp ông vững bước lên cao! Thấy bây giờ tôi không có tác dụng gì, ngay cả sắc mặt giả nhân giả nghĩa cũng chẳng muốn ngụy trang với tôi sao?”
“Lúc trước ông cần Tôn gia ủng hộ cho nên ông kết hôn với tôi, về sau là bởi vì hình tượng của mình, không thể ly hôn với tôi, đúng không?”
Vũ Kiến Trung cau mày: “Không cần nói nhảm nhiều như vậy, chân của bà tôi sẽ cố hết sức giúp bà chữa khỏi, dù sao bà cũng là vợ tôi, cũng coi như đáp lại hai mươi năm tình cảm.”
“Cũng đúng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây