Phần eo của Tôn Hồng bị thương, ở bệnh viện.
“Vũ Kiến Trung, ông còn có mặt mũi mà đến?”
Tôn Thành Chương nhìn chằm chằm ông ta: “Chị tôi đã thành ra thế này, ông còn có mặt mũi mò tới!”
Tôn Hồng uể oải nằm trên giường bệnh, trong mắt toàn nước mắt.
“Tôn Hồng, tôi cũng không biết sao lại thành ra thế này, tôi chỉ vô tình, chẳng phải bà cũng biết sao? Sao tôi có thể cố ý tổn thương bà được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây