Vũ Phi Phi níu lấy Vũ Kiến Trung: “Con sai rồi, con sai rồi, con không đi đâu, cha, mau cứu con, con là con gái của cha mà! Con là thiên kim Thị trưởng thành phố, không ai được động vào con, cha... cha hãy nói một câu đi.”
“Vũ thị trưởng, loại con gái này, tôi nghĩ ông sẽ không nhận lại đúng không?” âm thanh của Tịch Thần Hãn lạnh lùng nói.
Vũ Kiến Trung vô cùng khó xử, cuối cùng vẫn hất tay Vũ Phi Phi ra, quay người đi, không nhìn Vũ Phi Phi nữa.
“Thần thiếu muốn xử lý như thế nào, thì cứ xử lý như vậy đi! Tất cả là do nó gieo gió gặt bão, đã đến lúc phải bị trừng phạt!”
“Cha...” Vũ Phi Phi khóc đến khàn cả giọng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây