“Van xin hai người, đừng đuổi theo... tha cho nó đi, tha cho nó đi, tất cả đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi...”
“Là tôi tạo thành kết quả ngày hôm nay, đây là trừng phạt đối với tôi, là ông trời trừng phạt tôi.” Cao Thúy Cầm đau lòng đấm ngực.
“Đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi...” Cao Thúy Cầm khóc vô cùng đau lòng, thảm thiết.
Vũ Tiểu Kiều không đành lòng: “Mẹ... bọn con không đuổi theo, mẹ yên tâm, trước tiên mẹ uống thuốc đó, cẩn thận trái tim của mẹ.”
Vũ Tiểu Kiều đưa viên thuốc cho Cao Thúy Cầm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây