Mục Vân Thi khóc bi thống, nước mắt như sợi trân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống.
“Dù em muốn, bây giờ em cũng phải có bản lĩnh đó!”
“Em không còn gì nữa, em còn có thể làm được gì?”
“Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, tính cách của em như nào, anh hiểu rõ nhất, dù giữa chúng ta không còn là người yêu, anh cũng không nên nghĩ em như vậy.”
“Mỗi ngày em phải sống ngăn cách với thế giới, bên ngoài xảy ra chuyện gì em cũng không biết! Em chỉ muốn yên lặng.” Mục Vân Thi khóc che mặt mình, mặc cho nước mắt từ trong khe hở chảy xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây