Đường Khải Hiên nhanh chân đi đến bên giường An Tử Dụ, ngón tay thon dài nâng mặt cô lên, âm thanh mang theo tà khí.
“Lời bà ấy nói đều là thật sao?”
Trong lòng An Tử Dụ run lên, ánh mắt rưng rưng Đường Khải Hiên: “Nếu như anh cảm thấy là thật, đó chính là thật.”
Lương Thục Mẫn nhìn bọn họ lớn tiếng nói: “Khải Hiên, người phụ nữ tâm cơ này tuyệt đối không đơn thuần như con nghĩ đâu, nếu như cô ta gặp được chỗ dựa tốt hơn con, cô ta nhất định sẽ không chút do dự chọn rời khỏi con.”
“Vậy con phải cố gắng để không ai ưu tú hơn con mới được.” Đường Khải Hiên trừng mắt về phía Lương Thục Mẫn, lớn tiếng gầm nhẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây