Hồ Đức Vinh cười phá lên: “Đàn ông đều là loại động vật có mới nới cũ, con cũng đừng trách cha, nếu cậu ta thật lòng yêu con, năm đó xảy ra có chút chuyện như vậy, mất có chút tiền, cậu ta còn để ý à?”
“Chỉ là năm triệu mà thôi! Với Tịch gia, số tiền đó chỉ như muối bỏ biển, cậu ta sẽ vì năm triệu kia mà chia tay với con?”
Mục Vân Thi ném cái giẻ lau xuống: “Cha nuôi của tôi bắt cóc tôi, bắt tôi cùng ông ta đóng kịch lừa anh ấy năm triệu! Ông nói xem, tôi còn mặt mũi nào đối mặt với anh ấy!”
“Con cứ nói là mình không quen cha, chứ không phải lúc trước con nhảy xuống biển, còn chơi trò mất tích, đều là do chính con chơi lớn!” Hồ Đức Vinh khịt mũi, không thèm nhận trách nhiệm về mình.
“Anh ấy thông minh như thế nào? Ông nghĩ anh ấy không đoán ra được à? Có thể gạt được anh ấy à? Lại nói, Dương Tuyết Như ép tôi rời khỏi anh ấy, ông lại cầm tiền của Dương Tuyết Như, tôi phải làm thế nào! Sao tôi có thể ở bên cạnh anh ấy được!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây