Tô Nhất Hàng đứng dưới ánh mặt trời, cũng mặc áo sơ mi trắng giống như Vũ Tiểu Kiều, trong sạch xuất trần, dịu dàng nho nhã. Dường như trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh ta, có một luồng gió ấm, ánh mắt ấm áp như hoa nở.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy nụ cười ấm áp dễ chịu luôn chỉ trực trên môi Tô Nhất Hàng, khói mù phủ dày đặc trong lòng, cuối cùng cũng bị phá vỡ, trong lòng sáng sủa hơn rất nhiều.
“Nhất Hàng.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ gọi, mỉm cười chuyển tầm mắt đi, không để anh ta nhìn thấy nỗi buồn trong đáy mắt của cô, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.
“Đã lâu không gặp!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây