Đường Khải Hiên lại ngửa đầu uống cạn ly rượu, buông ly rượu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào Tịch Thần Hãn, sau đó gằn từng chữ một nói.
“Nói trắng ra là, tôi thật sự thích cô ấy, ông nội nói không sai, cô ấy rất thích hợp với tôi, nhưng mà tôi không dám cam đoan, nếu cô ấy bị mù, tôi còn có thể thích cô như thế này nữa được không.”
Tịch Thần Hãn hiểu.
Nỗi đau hiện tại của Đường Khải Hiên là, anh không biết mình còn có thể kiên trì nổi, giữ nguyên cảm tình này với An Tử Dụ được nữa không.
Con người đều là động vật thực dụng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây