Đông Thanh chán ghét đẩy tay của Vũ Phi Phi ra, lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Vũ Phi Phi, lãnh ngôn lãnh ngữ nói.
“Chẳng biết cái gì, chẳng hiểu cái gì, quả nhiên chẳng có chút đầu óc gì cả! Cô có thể sống được đến bây giờ, cũng là cả một kỳ tích đấy.”
“Tốt hơn hết là cô nên chân thành cám ơn mẹ ruột của cô Cao nữ sĩ đi.”
Đông Thanh nói xong, xoay người rời đi.
Nếu không phải vì Cao Thúy Cầm, làm gì có chuyện bọn họ tiếp tục để Vũ Phi Phi ở lại chỗ này gây sóng gió.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây