Tịch lão phu nhân nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền.
Bà không phát ra tiếng động, Tịch Thần Hãn không phân biệt được, bà đang ngủ thật, hay có thể nghe anh nói.
Tịch Thần Hãn ngồi bên mép giường, nắm tay Tịch lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve: “Bà nội, nếu bà mất trí nhớ thật, rất hy vọng bà có thể mau khỏe lại.”
“Đều là cháu không tốt, nếu cháu cố gắng hơn, bây giờ bà nội cũng không trở thành bộ dáng như thế này, đều là lỗi của cháu.”
Tịch Thần Hãn cảm thấy, nếu bây giờ bà nội thật sự mắc chứng bệnh si ngốc của người già, không còn minh mẫn, thế thì cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây