Với lại, từ sau khi xảy ra tiếng gõ cửa lúc nửa đêm, cô ta ở trong phòng của Vũ Tiểu Kiều, nhưng không dám ngủ, đặc biệt là vào lúc nửa đêm, cứ có cảm giác người đi qua đi lại ngoài hành lang, còn truyền tới tiếng gõ cửa như có như không, cực kỳ kinh khủng!
“Vũ Tiểu Kiều ti tiện y như mẹ cô ta vậy! Mẹ cô ta ỷ vào trong nhà có đứa con nửa sống nửa chết Vũ Thanh Tùng kia, biết cha con mềm lòng, lúc nào cũng gọi điện thoại vơ vét của cha con. Sao thằng ngốc kia có thể sống được chứa! Cũng đã bao nhiêu năm rồi, sao nó sống dai đến vậy! Còn không mau chết đi!” Tôn Hồng mắng.
“Phi Phi, sau này Vũ Tiểu Kiều còn dám bắt nạt con ở trường, con không cần phải sợ nó nữa, cứ trả lại gấp đôi! Không cần phải nghe theo lời cha con, chị em gái gì cái loại đấy! Chỉ tổ làm Vũ gia xấu hổ mất mặt! Nếu Tịch gia biết con có người chị phóng đãng như vậy, bọn họ nhất định sẽ hủy hôn! Với lại, nó chỉ xứng làm đứa sai vặt cho con mà thôi, mẹ không biết nó!”
Vũ Phi Phi cười tươi như hoa nở, ôm lấy cánh tay của mẹ mình, trong mắt tràn đầy đắc ý.
“Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới cô ta nữa, xui xẻo!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây