Cung Thế Cẩn lấy mắt kiếng xuống, day day trán, trầm giọng nói: “Thần Hãn, bà nội xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều rất lo lắng cho bà.”
“Rốt cuộc anh rể muốn nói gì?” âm thanh của Tịch Thần Hãn lạnh lùng.
“Ha ha, Thần Hãn, em biết anh rể muốn nói gì.” Cung Thế Cẩn nhìn qua bóng lưng của anh, ánh mắt sâu một phần.
Ánh mắt của Tịch Thần Hãn trở nên càng thêm thâm trầm, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
“Em không biết, rốt cuộc anh rể muốn nói gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây