An Tử Dụ mang theo hoa quả nhẹ nhàng đi tới, gọi Quý Ninh một tiếng “Dì Tô”, sau đó để hoa quả ở trên mặt bàn.
Quý Ninh nhanh chóng lau nước mắt khóe mắt, cố gắng nở nụ cười: “Tử Dụ tới à, mau tới ngồi đi.”
“Chú vẫn chưa tỉnh lại sao ạ?” An Tử Dụ nhìn thoáng qua Tô Vạn Chương hôn mê trên giường bệnh.
Trên đầu của ông quấn băng dày, trên người còn gắn mấy dụng cụ kiểm tra.
Hốc mắt của Quý Ninh lại đỏ lên: “Không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại, lần lượt phát bệnh, có thể sống mà đi ra khỏi phòng giải phẫu, đã coi như vận may của ông ấy rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây