Tịch Thần Hãn cúi đầu, nhìn Vũ Tiểu Kiều tựa ở trong ngực anh.
Khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, ánh mắt trong suốt, giống như đá thủy tinh không có chút tạp chất, hòa tan trái tim anh.
“Thật muốn biết, rốt cuộc thế nào mới được gọi là thích?” âm thanh của anh êm ái, giống như nước hồ tháng ba mùa xuân, vừa ấm lại nhu hòa.
Giọng điệu của anh như đang nói, thực ra cũng muốn tìm một đáp án chuẩn xác, tìm một lời giải thích hợp lý cho việc gần đây cảm xúc của mình trở nên càng ngày càng kỳ quái,.
Vũ Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt to lóng lánh, dáng vẻ động lòng người, khiến ánh mắt của Tịch Thần Hãn càng thêm mềm mại xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây