Nhưng ánh mắt ông nhìn Vũ Tiểu Kiều, luôn có vẻ thâm trầm, khiến Vũ Tiểu Kiều cảm thấy nghi ngờ trùng trùng.
Trên đường đi bệnh viện, Tôn Hồng cùng Vũ Tiểu Kiều ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Hình như Tôn Hồng có lời muốn nói, chần chờ hồi lâu, mãi cho đến bệnh viện, lúc này mới nói khẽ với Vũ Tiểu Kiều.
“Mẹ biết, con là một đứa bé hiền lành, con biết biết ơn, như vậy rất tốt.”
“Chỉ cần là lựa chọn của con, mẹ đều ủng hộ con vô điều kiện! Nhưng mẹ... Thật sự rất ghét người phụ nữ đó...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây