An Tử Dụ đứng cách đó không xa, thu hết tất cả vào trong mắt.
Tịch Thần Hãn đang muốn gõ cửa, An Tử Dụ đi tới ngăn cản nói.
“Để cô ấy yên tĩnh một lúc đi! Cũng để các bên bình tĩnh lại.”
An Tử Dụ nhìn về phía Mục Vân Thi trong hành lang, đáy mắt hiện lên sự căm ghét: “Có lẽ tất cả mọi người nên tỉnh táo suy nghĩ xem, rốt cuộc đã sai ở đâu, rốt cuộc cái gì nên nắm chặt, cái gì nên buông xuống.”
Tịch Thần Hãn hiểu rõ ý của An Tử Dụ, trong mắt sắc ảm đạm không rõ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây