Ánh mắt của Tôn Hồng run rẩy nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều, lời nói lại đang hỏi Cao Thúy Cầm.
“Như vậy con gái của tôi... Bây giờ ở nơi nào?”
Cao Thúy Cầm khóc nhào về phía Vũ Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, hãy nể tình mẹ nuôi con bao nhiêu năm, bây giờ mẹ cũng đang bị bệnh nặng, đừng để mẹ ôm hận mà chết có được không?”
“Con là đứa con nghe lời mẹ nhất, con đừng để mẹ... Đừng để mẹ...” Cao Thúy Cầm dùng sức hít thở, sắc mặt trở nên xám xanh.
“Mẹ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây