Ánh mắt của Cao Thúy Cầm, cháy bỏng rơi vào trên người Vũ Phi Phi: “Không thể, như vậy không thể...”
“Đúng vậy a! Nếu như Phi Phi đi, chúng tôi sẽ thành mẹ goá con côi... Đây là muốn chúng tôi lúc tuổi già chết không được tử tế mà...” Tôn Hồng khóc lên.
Vũ Kiến Trung thở dài: “Dù sao đều là người một nhà, chúng ta đều lui một bước có được không?”
“Cha thấy em gái con, cũng không phải cố ý để xảy ra chuyện đó... Nhưng chuyện bây giờ đã xảy ra, chúng ta hãy cùng nghĩ biện pháp giải quyết.”
“Tiểu Kiều, cha biết, như vậy rất không công bằng với con, nhưng... bây giờ em gái con cũng rất đáng thương đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây