Lúc này ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm.
Tịch Thần Hãn gầm nhẹ một tiếng: “Đi vào đây.”
Vũ Tiểu Kiều không dám không nghe lời, lại vội vàng nơm nớp, lo sợ quay trở lại, còn dùng hai tay bảo vệ thân thể mình, sợ hãi nhìn anh.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài...” Tịch Thần Hãn xoay người đưa lưng về phía cô, không kiên nhẫn mà xua xua tay.
“…..” Vũ Tiểu Kiều lại đi ra ngoài.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ như muốn chống đối anh, Vũ Tiểu Kiều vừa đi thì sấm lại vang lên.
Tịch Thần Hãn bực bội quát lên: “Em không thể mặc xong quần áo lại vào sao hả?”
“...”
Vũ Tiểu Kiều run rẩy khóe môi, vội vàng tròng lên chiếc khăn tắm sau đó nhẹ nhàng đi vào.
Có Vũ Tiểu Kiều ở bên người, tâm tình của anh rốt cuộc cũng bình phục một chút.
Nhưng ngọn lửa từ sâu trong người vẫn chưa thể khống chế.
“Thôi, thôi, em vẫn đi ra ngoài đi.”
Vũ Tiểu Kiều chẳng còn thiết sống mà nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn rời khỏi phòng tắm.
Lúc cô đang tính toán làm sao để bỏ trốn thì Tịch Thần Hãn bọc khăn tắm đi ra.
Cô vừa quay đầu lại, thấy Tịch Thần Hãn chỉ quấn một chiếc khăn tắm nơi vòng eo, cô không nhịn được nuốt nước miếng, trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, cô nhanh chóng xoay người lại, không dám lại nhìn anh lâu thêm chút nữa.
Cô kéo kéo khăn tắm vây kín thân mình sợ lại gợi lên cơn đói cho con sói đuôi to kia.
Tịch Thần Hãn liếc xéo cô một cái, cô gái đáng chết này, làm hại anh khó chịu muốn chết thế mà còn dám đề phòng anh như phòng sói vậy.
Anh dùng khăn lau khô tóc, tròng mắt đen nhánh không hiểu sao lại chất chứa đầy sự dịu dàng.
Anh ra lệnh cho cô: “Qua đây.”
Vũ Tiểu Kiều dịch người qua, cẩn thận sợ anh không khống chế được mình. Cô đang muốn hỏi khi nào thì anh thả cô đi, ai ngờ anh lại ôm lấy cô ngã xuống giường lớn.
Cô hốt hoảng kêu lên, muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm lấy như con bạch tuộc.
“Tôi mệt nhọc, muốn ngủ nữa.” anh thì thầm nói.
“Không phải anh vừa tỉnh ngủ sao?”
Tịch Thần Hãn phiền chán hừ một tiếng, giống như đứa bé tùy hứng, bất mãn nói: “Nhưng mà tôi muốn ngủ với em.”
Cái này…
Được rồi, được rồi, ngủ đi, ngủ đi.
Vũ Tiểu Kiều không nói mà kiên nhẫn nằm chờ anh ngủ say.
Một lúc lâu sau, mặc kệ tiếng sấm chớp mưa bão bên ngoài trời, Tịch Thần Hãn rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được hơi thở của anh phả lên mặt mình, không hiểu sao trong thân thể như có một dòng nước ấm vây lấy.
Cô cẩn thận đưa tay lên đặt bên ngoài mu bàn tay anh.
Làn da của anh thật là tuyệt, non mịn, co dãn, vuốt ve thật là thoải mái.
Sau lưng cô là lồng ngực anh, còn có tiếng tim đập hữu lực của anh làm cô cảm thấy không thoải mái rồi lại thấy an tâm biết bao.
Cô muốn cử động thân thể, tiếc rằng cẳng chân anh quá dài, quá nặng, cô muốn động cũng không thể, nhất là lúc này cứ bị vật nào đó chỉ vào,
thật sự quá xấu hổ, quá tra tấn người.
Tịch đại Boss, anh cho rằng tôi là đại hùng cho anh chơi sao?
Ôm chặt như vậy làm gì!
*
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tịch đại boss rốt cuộc cũng tỉnh.
Anh vươn vai, bộ dáng ngủ ngon, ngủ đủ, vô cùng thích ý.
Anh phát hiện, trong đêm dông bão đáng sợ đó, ôm Vũ Tiểu Kiều ở trong người thật là thoải mái.
Vũ Tiểu Kiều nửa ngủ nửa tỉnh, phát hiện anh đã tỉnh dậy, cô cũng bừng tỉnh, nhanh chóng từ trên giường bò dậy, tay chân đều tê rần, động nhẹ một chút thôi cũng thấy như có hàng ngàn cây châm đâm lấy.
Tịch Thần Hãn mỉm cười nhìn bộ dáng khó chịu của cô: “Làm đau em hả?”
…..
Lời này của anh sao mà nghe đen tối làm sao.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng chạy xuống giường, hai chân tê mỏi khiến cô ngã quỵ dưới đất, chật vật vô cùng.
Tịch Thần Hãn nằm dựa lên giường giống như nhìn sủng vật đang cố ý bày trò làm cho anh vui cho nên anh bật cười thành tiếng.
Cười cười sau đó lại ngừng cười.
Mấy ngày này ở bên cạnh cô dường như anh đã cười rất nhiều.
Nghĩ xong anh lại tiếp tục mỉm cười.
Vũ Tiểu Kiều xoa xoa cánh tay ngã đau, oán hận trừng anh.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào phòng, căn phòng ngủ rộng lớn chìm trong cảm giác ấm áp, sáng ngời.
Tịch Thần Hãn nâng tay lên, chỉ vào hướng phòng bếp.
“Tôi đói rồi.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn đồng hồ: “Nhưng lúc này đã hơn 10h rồi.”
Đáng chết, thế mà cô lại ở trong phòng của anh cả một đêm, nói vậy chính là hai người ngủ cùng nhau một ngày một đêm rồi.
Sao thời gian trôi qua nhanh như vậy chứ?
Có lẽ gần đây cô quá mệt mỏi nên mới ngủ đến quên cả trời đất như vậy.
Tịch Thần Hãn vẫn chỉ vào phòng bếp: “Tôi đói rồi.”
“Tịch đại thiếu gia, anh không cần đi làm sao? Tôi còn phải tới bệnh viện, tôi rất bận.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng chạy vào toilet rửa mặt.