Vũ tiểu kiều cảm thấy mình thật sự bị bệnh rồi.
Nếu không sao lại có ảo giác hoang đường thế này.
Kết hôn sao?
Đùa cái gì vậy?
“Tôi, tôi…tôi thật sự còn có việc, tôi đi trước đây…” Vũ Tiểu Kiều đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra nhưng Tịch Thần Hãn vẫn cứ không chịu buông.
“Không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho tôi nhưng vì sao em lại không đồng ý chứ?” anh thật sự rất tò mò rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.
Thế mà lần này tới lượt khác muốn đẩy anh ra.
“Nhưng nó hoang đường lắm anh không biết sao? Anh là dạng thân phận gì, anh xác định lúc này mình tỉnh táo sao?”
“Đương nhiên là tỉnh táo rồi.”
Anh xoay người một cái nằm đè lên người cô.
Vũ Tiểu Kiều thật sự tức giận, chẳng lẽ ở trên giường của anh, cô chỉ có thể bị đè áp hay sao? Cô mạnh mẽ ngăn anh lại gần nhưng sự thật vẫn không hề có tác dụng.
“Anh, anh… không phải anh yêu tôi đấy chứ?” Vũ Tiểu Kiều run rẩy chất vấn anh.
Tịch Thần Hãn sửng sốt.
Yêu sao?
Ngay sau đó anh cười nhạo thành tiếng: “Sao có thể chứ?”
Anh chưa bao giờ yêu bất cứ cô gái nào.
“Hiện tại tôi chỉ cần một nguời vợ mà thôi.” Anh lạnh nhạt nói.
Không hiểu sao Vũ Tiểu Kiều cảm thấy lồng ngực mình tê rần, thì ra anh chỉ cần một vật bài trí.
“Tôi không đồng ý.”
“Em sẽ đồng ý. Tôi biết hiện tại em cần một số tiền rất lớn.”
“Tôi sẽ không dùng tiền để giao dịch.”
Tịch Thần Hãn đè lên người cô, âm thanh lành lạnh: “Vũ Tiểu Kiều, dục cự còn nghênh thì cũng phải có chừng mực. Không cần cảm thấy tôi cần em vào những lúc dông tố mà tự nâng giá trị bản thân mình lên.”
“...”
Lời nói thật bôi nhọ người ta!
Nhưng mà, cô lại không có quyền lên tiếng.
“Tôi sẽ trả hết số tiền nợ anh.”
“Trả hết một lần luôn sao?” Tịch Thần Hãn cười lạnh.
“...” Vũ Tiểu Kiều nghẹn họng, bằng vào thực lực lúc này của cô đúng là khó khăn thật.
“Từ hôm nay trở đi, em cần phải gọi tới lúc nào tới lúc đó. Chỉ cần em hầu hạ tôi thật tốt, tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ số tiền em nợ tôi.”
Vũ Tiểu Kiều rất muốn cốt khí cự tuyệt nhưng điều kiện này đúng là quá mê hoặc.
“Vậy, vậy… anh sẽ yêu cầu tôi làm gì?”
“Xem tâm tình đã.”
Xem... Xem tâm tình!
Thật đúng là đủ khí phách nha!
“Vậy tôi nói cho anh biết, tôi không cùng anh… cùng anh….”
“Không cùng tôi cái gì?”
“Cái kia, cái kia...” gương mặt Vũ Tiểu Kiều ửng hồng: “Chính là như bây giờ ấy, anh cứ đè nặng lên người tôi....”
Tịch Thần Hãn nhếch môi cười lạnh: “Làm người đàn bà của tôi thì sẽ bị tôi áp như vậy!”
“...”
Gò má Vũ Tiểu Kiều như muốn nhỏ máu, cô há miệng thở dốc nhưng không nói nổi câu nào cho thích hợp để lên mạnh mẽ lên án anh dục sắc huân tâm.
Thân thể Tịch Thần Hãn không nhịn được mà khô nóng hơn, đôi chân cọ cọ lên làn da bóng loáng của cô, làm cô lại lần nữa bị anh làm cho luân hãm.
Cả người Vũ Tiểu Kiều lại bắt đầu run lên.
Làn da của anh rất tốt, mềm mềm trơn trơn, quả thật không khác gì làn da của đàn bà, lại còn có thể khơi mào sự nhiệt tình ẩn sâu trong người cô.
Tịch Thần Hãn thấy cô lại run rẩy, anh cố gắng nhẫn nhịn sau đó xoay người xuống, ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô.
Vũ Tiểu Kiều giãy giụa, anh khẽ mắng một tiếng.
“Đừng lộn xộn, nếu không hiện tại ăn chết em.”
Thân thể Vũ Tiểu Kiều cứng đờ, không dám lộn xộn nữa.
Tịch Thần Hãn buộc chặt hai tay ôm cô vào lòng, dường như cảm thấy không đủ, anh còn dùng một chân gác lên người cô.
“…”
Vũ Tiểu Kiều bị áp tới, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
Lúc cảm giác được đồ vật nóng bỏng nao đó chọc thẳng bụng mình, đột nhiên cô mở to hai mắt, cả người banh lên, lại không nhịn được run rẩy mạnh hơn.
Tịch Thần Hãn còn tưởng cô lại “phát bệnh”, dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, cố gắng bình thản.
“Nói một lần cuối cùng, đừng có lộn xộn.”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều không dám không nghe lời, bởi vì cô biết thứ đồ vật đó là cái gì.
“Tôi không muốn cưỡng bách em, tôi sẽ chờ tới một ngày em chủ động…” âm thanh của anh càng ngày càng trầm, anh bỗng nhiên xoay người ngồi dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Nếu không cơn nóng này sẽ đốt khô anh thành tro mất.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm, bả vai anh rung lên, anh kéo lấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường vào phòng tắm cùng anh.
Một nam một nữ vào phòng tắm, cái này có hơi...!
Vũ Tiểu Kiều che má, vội vàng đưa lưng về phía sanh, không dám ngắm nhìn đường cong trên người anh, dáng người xứng đáng tỷ lệ hoàng kim đó đủ để các cô gái phải phun máu.
Tịch Thần Hãn đứng dưới vòi sen, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm cô gái đang đưa lưng về phía mình, làn da cô trắng nõn, non mịn, bóng loáng, dáng người tốt đẹp vô cùng…
Ngọn lửa chôn sâu trong đáy lòng anh dù được ngâm mình trong dòng nước lạnh vẫn hừng hực không thôi.
Mạch máu trong người anh như muốn bùng nổ, thật sự muốn xông tới ấn cô gái nhỏ này ở trong phòng tắm….
Tịch Thần Hãn nhắm mắt lại: “Đi ra ngoài…”
Vũ Tiểu Kiều như được đại xá, vội vàng lao ra khỏi phòng tắm.