Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 48: Kết hôn với tôi đi

Chương Trước Chương Tiếp

Anh trầm ngâm vài giây, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Xem ra, ta muốn tuyển cái ngươtôi phải chọn lúc em không tái phát mà ăn em luôn. Nếu không ăn một nửa, em phát bệnh, chẳng phải sẽ rất xấu hổ hay sao?”

“...”

Vũ Tiểu Kiều thiếu chút người thì phì cười.

Anh dùng một tay chống đầu, lười biếng nằm nghiêng ở bên cạnh, một cánh tay khác vẫn gắt gao ôm lấy cô như sợ vừa buông cô sẽ đào tẩu.

Anh còn đang nghiêm túc suy xét làm sao để ăn cô sạch sẽ.

Ai mà nghĩ tới có một ngày Tịch Thần Hãn anh còn phải tốn tâm tư trên người một cô gái thế này.

Anh nỗ lực khống chế cơn nóng trong cơ thể, ánh mắt nóng rực nhìn cô gái nhỏ đầy mỹ vị này.

“Tôi đưa em xuất ngoại nhé?” Anh nói.

“Xuất ngoại làm cái gì?!” Vũ Tiểu Kiều đẩy cánh tay anh ta nhưng đẩy không ra.

“Chữa bệnh cho em.”

“...”

Trời ạ!

Không phải vị Thần thiếu được xưng là thiên tài thương nghiệp, khôn khéo cơ trí đây sẽ tin tưởng cô có bệnh đấy chứ?

Chỉ số thông minh thế này, một giây là có thể lừa anh lên giường mấy lần.

“Tôi không đi, căn bản trị không hết.” Vũ Tiểu Kiều nén cười, nỗ lực bày ra bộ dáng nặng nề.

Nếu thật sự có thể trị khỏi thì anh trai sẽ không bị bệnh tra tấn nhiều năm như vậy.

Bệnh của anh trai là sau này mới có, căn bản không phải gia tộc di truyền, cô cũng không bị bệnh, chỉ là vừa rồi quá mức khẩn trương nên mới có thể run rẩy không thôi.

“Không đi trị thì sao biết trị không hết?” Tịch Thần Hãn nhăn mày, không đồng ý: “Người đàn bà của Tịch Thần Hãn tôi không thể có bệnh.”

Đôi mắt Vũ Tiểu Kiều lập tức sáng lên: “Anh buông tha tôi đi, không để tôi làm người đàn bà của anh không phải là xong rồi sao!”

“Thần thiếu, anh nghĩ mà xem, anh muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Yến gầy hay mập, thiên kiều bá mị, quyến rũ hoặc nhân, thanh thuần đáng yêu, dịu dàng động lòng người... Chỉ cần anh muốn, câu một ngón tay, khẳng định tre già măng mọc.”

Tịch Thần Hãn hơi mỉm cười: “Thì ra em cũng biết.”

“Cho nên loại không danh không phận, bình phàm vô kỳ, xen lẫn trong trong đám người đốt đèn lồng đều tìm không thấy như tôi đây căn bản không phù hợp khẩu vị của Thần thiếu anh, anh vẫn nên thả tôi đi đi.”

Tịch Thần Hãn nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đúng là không phù hợp khẩu vị của tôi.”

Anh đã nghĩ qua người phụ nữ của mình sẽ là người như thế nào, nhất định là dịu dàng thục nữ, cử chỉ ưu nhã cao quý, nói chuyện khinh thanh tế ngữ, tâm tư đơn thuần sạch sẽ mà không phải loại giương nanh múa vuốt, giảo hoạt giống con mèo hoang như Vũ Tiểu Kiều.

Nhưng mà hiện tại, anh không thích cô, chỉ là yêu cầu cô mà thôi.

“Nói đên em đúng là đốt đèn lồng cũng khó tìm.” Tịch Thần Hãn buộc chặt cánh tay, ôm Vũ Tiểu Kiều vào lòng: “Bởi vì, chỉ có em mới làm tôi không sợ dông tố.”

Ngoài trời, mưa vẫn còn nặng hạt, tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên.

Trên mặt Tịch Thần Hãn không còn biểu tình hoảng loạn như khi một mình đối mặt với thời tiết khủng bố ngược lại thoải mái biết bao.

“Ccó lẽ.. có lẽ anh cần có người bên cạnh lúc dông tố mà thôi. Đổi thành người khác, cũng có thể làm được cho nên anh vẫn thả tôi đi đi.”

Vũ Tiểu Kiều thật sự không muốn có liên quan đến Tịch Thần Hãn, nhất là hiện tại bọn họ còn trần trụi dán sát vào nhao, chỉ sợ không thể khống chế sẽ hoàn toàn phá tan tầng chướng ngại cuối cùng, cự ly biến thành số âm.

Huống hồ, thân phận của bọn họ, một ở trên trời một ở dưới đất, căn bản không hòa hợp.

Thật giống như gượng ép trồng một gốc cây hoa dại vào chậu hoa lưu li rồi chăm sóc ở biệt thự cao cấp, căn bản không thích hợp chút nào.

“Thả em đi vậy tiền của tôi thì phải làm sao bây giờ?” Tịch Thần Hãn hoãn giọng nói.

“Tôi sẽ trả mà!”

“Chỉ cần em đi theo tôi thì không cần trả! Còn có, muốn bao nhiêu tôi cho em bấy nhiêu.” Anh tung ra điều kiện mê người nhất, không tin Vũ Tiểu Kiều không tâm động.

Thế gian này không có cô gái nào có thể chống đỡ được lợi ích dụ hoặc, anh tin tưởng vững chắc, Vũ Tiểu Kiều cũng không ngoại lệ, bằng không cô sẽ không vì tiền mà liên tiếp xuất hiện ở câu lạc bộ đêm.

Vũ Tiểu Kiều dùng sức nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên có cảm giác bị bao dưỡng quen thuộc.

Cảm giác đó rất không tồi, vẫn là nam thần siêu cấp soái khí như thế này!

Nhưng mà...

“Tôi thật sự không phải loại người như vậy!” âm thanh của cô nặng nề cất lên.

Cô cụp mắt, che khuất tròng mắt ẩm ướt: “Vì sao... Vì sao ở trong mắt các người đều cảm thấy tôi là loại người này? Nhìn gương mặt của tôi giống người muốn được bao dưỡng lắm sao?”

Tịch Thần Hãn lẳng lặng nhìn cô, cô gái nhỏ này đang nói cái gì vậy? khuôn mặt xinh đẹp này của cô hấp dẫn thế nào chẳng lẽ chính cô còn không biết? Đặc biệt là cặp mắt doanh doanh động lòng người kia, hơi nhấp nháy một cái đủ để rung động lòng người, vô cùng mê người.

“Tất cả mọi người đều nói tôi như vậy... Làm tôi đều hoài nghi chính mình đúng là người như vậy... Nhưng rốt cuộc tôi đã làm cái gì chứ? Để các người khăng khăng cho rằng tôi cảm thấy mình sai rồi.”

Đôi mắt cô ngậm đầy hơi nước.

Không hiểu sao lồng ngực anh đột nhiên co thắt lại, anh nâng ngón tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.

“Vũ Tiểu Kiều, kết hôn với tôi đi.” Anh bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️