Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 47: Người đàn ông bá đạo (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng cô càng chống cự, anh càng hưng phấn, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh lại tham luyến hương vị của một cô gái như vậy.

Đặc biệt là hương vị của cô gái này! Anh rõ ràng cảm thấy cô có ý định tiếp cận mình mà chuyện anh nên làm là rời xa cô nhưng sự thật anh không thể rời xa mà thậm chí còn tiếp tục lại gần…

Ở trong thế giới của anh, đàn bà chính là động vật dối trá nhất, vì tư tâm, chuyện cũng làm được ra được, đối với bọn họ mà nói, tình cảm chỉ là vật hy sinh cho lợi ích.

Tịch Thần Hãn càng ôm chặt cô vào lòng, tham lam tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô, không cho cô có cơ hội thở dốc mà dùng hết sức lực ôm lấy cô như muốn hòa tan cô vào thân thể anh.

Người đàn ông bá đạo này.

Rốt cuộc là đang hôn cô hay là đang muốn hả giận đây?

Vũ Tiểu Kiều muốn giãy giụa, đôi tay đã sớm không còn sức lực, mềm như bông không nghe sai sử, đã vậy còn không tự giác mà bám lấy bả vai rộng lớn của anh.

Tịch Thần Hãn thấy cô bắt đầu có phản ứng, khóe môi anh gợi lên một tia tà mị.

Vũ Tiểu Kiều ý thức mê loạn, dần rơi vào trầm luân hạ hãm.

Chờ đến khi không thở nổi anh rốt cuộc cũng chịu buông cô ra, sau đó để lại dấu vết mập mờ lên làn da trắng nõn của cô.

Cô thở dốc phì phò, đôi mắt tan rã nhưng vẫn cố làm mình tỉnh táo.

“Không... Không cần...”

Cô còn sót lại một chút lý trí, ra sức mà kháng cự anh.

Cả người Tịch Thần Hãn nóng lên đã không thể nhịn.

Trước nay anh vẫn luôn tự tin về định lực của mình, thu phóng tự nhiên, nhưng cô gái nằm trong lòng anh lại là ngoại lệ, chỉ cần chạm vào cô, thân thể anh như bật lửa, ngọn lửa nóng cháy một phát không thể vãn hồi.

Cô gái nằm trong lòng anh ngây ngô run rẩy, làm anh càng thêm phấn khích, tròng mắt đen nhánh bịt kín một tầng tình ý mông lung.

Ý thức của Vũ Tiểu Kiều đã mơ hồ không rõ, bàn tay nhỏ không tự giác mà nắm chặt áo sơmi trên người anh.

Dùng sức nắm thành nếp uốn.

Cô mâu thuẫn vì anh tới gần, cũng nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt anh nhưng thân thể nóng lên, bắt đầu không chịu khống chế mà nhợt nhạt đáp lại anh.

Tịch Thần Hãn gợi lên khóe môi, cười vừa lòng, ôm lấy cô.

“Vũ Tiểu Kiều, em nhớ cho kỹ, em chỉ có thể là người phụ nữ của Tịch Thần Hãn tôi, không được có bất cứ liên quan đến người đàn ông nào khác ngoài tôi!”

Anh vẫn luôn miệng lưỡi bá đạo, hơi thở cường thế như thế.

Thân thể Vũ Tiểu Kiều bại lộ ở trong không khí, quanh thân bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh làm ý thứ của cô dần thanh tỉnh.

Anh đã cởi hết quần áo trên người mình, lần thứ hai đè nặng lên người cô, nụ hôn của anh khiến cô không nhịn được run rẩy.

Rốt cuộc cũng chờ đến khi anh ngừng hôn, Tịch Thần Hãn cúi đầu nhìn cô, âm thanh khàn khàn mang theo hương vị tình dục.

“Làm sao vậy? Đang sợ hãi sao?”

“...”

Vũ Tiểu Kiều há mồm nhưng không phát ra được bất luận thanh âm gì ngoài từng tiếng hít thở không khí.

Tịch Thần Hãn buồn cười, cưng chiều nhéo chóp mũi của cô.

“Đúng là cô bé đáng yêu.” Bỗng nhiên Tịch Thần Hãn nhớ tới con mèo trắng nhiều năm trước anh từng nuôi, cũng ngốc ngếch đáng yêu như cô vậy.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt tràn ngập dịu dàng của anh, cô cả kinh, lồng ngực nặng trĩu.

Cô không nhìn lầm chứ?

Thần thiếu thường ngày lạnh lùng đóng băng ba thước đất sẽ có một ngày bày ra biểu tình như xuân ấm thế này.

Hơn nữa… còn là dành cho cô.

“Cô nhóc đáng yêu, em đang sợ cái gì hả?” âm thanh của anh vẫn từ tính như cũ, từ từ tiếp sát vành tai mềm mại của cô, trằn trọc hỏi han.

“’Sợ tôi ăn mất hay sao?...”

“...”

Chẳng lẽ anh như vậy còn không phải muốn ăn cô hay sao?

Hai người dựa gần như thế, cô có thể ngửi được mùi hương độc đáo từ trên người anh, mùi hương nước hoa dịu mát và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Mùi hương này quanh quẩn nơi chóp mũi cô, dần dần thấm sâu vào đáy lòng cô, quấn quýt không tan, cảm giác lạ thường này dần dần lan tỏa khắp người cô.

Lồng ngực cô căng lên, cả người run rẩy, ngay cả mở miệng nói cũng run theo: “Anh, anh… anh xác định hiện tại anh bình thường sao?”

Tịch Thần Hãn cười to: “Nhưng thật ra tôi hoài nghi hiện tại em không bình thường.”

Anh dừng một chút lại nói: “Không phải em bị bệnh gì đấy chứ?”

Vũ Tiểu Kiều nháy mắt hỏi: “Bệnh… bệnh gì chứ?”

Tịch Thần Hãn trả lời: “Tôi nghe nói bệnh động kinh là bệnh di truyền.”

“...”

Vũ Tiểu Kiều có chút tức giận: “Thế mà anh lại biết tôi có anh trai bị bệnh động tinh. Nghĩ cũng phải, Tịch đại thiếu anh muốn biết chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay.”

“Đừng sợ, dù em có bệnh tôi cũng sẽ chữa khỏi cho em.” Tịch Thần Hãn vuốt ve mái tóc cô giống như dỗ con vật nhỏ không biết nghe lời vậy.

Vũ Tiểu Kiều giơ tay bóp mũi nói: “Anh nói không sai, đúng là tôi có bệnh! Tuy ngày thường rất ít khi phát bệnh, nhưng không thể nói trước khi nào sẽ tái phát như anh trai, mỗi phát bệnh sẽ run rẩy!”

Tịch Thần Hãn thoáng buông lỏng cô ra để cô có thể hô hấp thoải mái hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️