Vũ Tiểu Kiều lại đợi đến đêm khuya, Tịch Thần Hãn mới trở về.
Anh vẫn lê theo cả người đầy mỏi mệt, nhìn qua rất mệt mỏi.
Cô dùng nụ cười xán lạn nghênh đón, hỏi han ân cần một hồi, lại chỉ đổi được ba chữ lạnh nhạt của anh.
“Anh mệt mỏi.”
Tịch Thần Hãn nhìn chằm chằm Vũ Tiểu Kiều, hình như còn muốn nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây