Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 46: Người đàn ông bá đạo (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Vũ Tiểu Kiều dần tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Cô vừa muốn bò dậy, thình lình phát hiện có một cánh tay rắn chắc gác ngang trên.

Cô hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú quen thuộc vô cùng.

Tịch Thần Hãn!

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh, không phải cô đang ngồi trên xe sao? Sao lại xuất hiện ở trên giường anh!

Cô muốn đẩyanh ra, nhưng nhìn đến bộ dáng ngủ say như đứa bé kia, cô đột nhiên thấy không đành lòng.

Cô chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tịch Thần Hãn gần trong gang tấc, hơi thở đều đặn, ấm áp của anh phả lên gò má cô.

Anh mím môi, sống mũi cao thẳng, hai mắt nhắm chặt che khuất tròng mắt sắn bén như mắt chim ưng, trông anh lúc này không còn lãnh ngạo như xưa mà dịu dàng, gần gũi không ít.

Lông mi của anh rất dài!

Cô cẩn thận nâng ngón tay, nhẹ nhàng chạm tới hàng mi cong đậm kia...

Một cái, hai cái, ba cái...

Xúc cảm thật là thích.

Bỗng nhiên, âm thanh mát lạnh vang lên.

“Sờ đủ rồi sao?”

“...”

Vũ Tiểu Kiều cả kinh, nhanh chóng rút tay về, cả người nóng ra tựa như đứa trẻ lén nếm thử trái cấm bị bắt hiện hình vậy.

Cô nhanh chóng đẩy anh ra, xoay người bò dậy lại suýt nhào xuống giường.

Tịch Thần Hãn vươn đôi tay thon dài ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo về lòng mình.

Anh không mở to mắt, khàn khàn nói: “Tôi còn chưa tỉnh ngủ mà.”

“Lão nhân gia ngài có thể ngủ tiếp.” Vũ Tiểu Kiều giãy giụa, bàn tay không nhịn được đánh vào đôi tay rắn chắc của anh.

Tịch Thần Hãn không chịu buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn.

Ôm cô ngủ thật là thoải mái, thấy thế nào cũng ngủ không đủ.

Sắc mặt Vũ Tiểu Kiều tối sầm: “Anh buông tôi ra!”

“Không buông.”

“Nhanh buông ra, buông ra...”

“Anh là cái tên... cái tên ngụy quân tử, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sao tôi lại nằm ở trên giường của anh? Buông tôi ra, có nghe thấy không hả?”

“Cô nhóc này, là em chủ động bò lên giường tôi, chẳng lẽ em đã quên?” Tịch Thần Hãn cong môi, mang theo sự nghiền ngẫm.

Là anh không đành lòng đánh thức giấc ngủ của cô nên mới ôm cô lên lầu ngủ.

Nhưng mà lần này anh rất cẩn thận, không để cho người ở Ngự Hải Long Loan theo dõi được.

“Sao có thể! Nhất định là anh nổi lòng háo sắc muốn, muốn…”

Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng nói tiếp, âm thanh ngừng ở chỗ này.

Tịch Thần Hãn mở mắt ra, âm thanh mềm nhẹ còn mang theo một chút khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ.

“Muốn gì?”

Vũ Tiểu Kiều nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, bên trong ngực như có con nai chạy loạn, khuôn mặt nhỏ không nhịn được ủng đỏ.

“Không... Không có gì!”

Không khí đang mập mờ thế này, có bị ngốc mới nhắc tới loại chuyện này, chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao!

Tịch Thần Hãn cong môi, từ từ dịch gần, đôi môi gần như chạm vào môi cô, cô có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ môi anh truyền tới.

“Tôi cũng không ngại làm gì đó với em đâu…”

Anh kéo dài câu nói càng làm tăng thêm sự mập mờ.

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy như ngừng thở, gương mặt càng hồng, hàng mi dài cong vút rung lên giống như con bướm đang giương cánh.

Tịch Thần Hãn nhìn xuống đôi môi căng mọng, ửng hồng kia, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn. Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn nhớ tới dư vị từ cánh môi mềm mại của cô, rất muốn nhấm nháp một lần nữ.

Vũ Tiểu Kiều chống đôi tay lên ngực anh, lòng bàn tay cách áo sơmi vẫn có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, còn có cơ bắp rắn chắc trên người anh.

“Cái đó, cái đó... anh ngủ đi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

Tịch Thần Hãn gắt gao ôm lấy eo cô, căn bản không chịu buông tay.

Cô tránh không thoát, vội kêu to: “Anh mau buông tôi ra, tôi không phải là loại con gái như anh nghĩ đâu!!!!”

“Câm miệng, đừng có làm ồn nữa.”

Tuy âm thanh rất nhẹ nhưng lại rất bá đạo, không cho phép nói khác.

Vũ Tiểu Kiều ngậm miệng, nhút nhát, sợ sệt nhìn anh, thân thể không nhịn được run rẩy.

Tịch Thần Hãn dịch thân thể, khuôn mặt tuấn tú gần như dán ở gò má cô. Lồng ngực của anh rất lớn, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, thân thể nhỏ xinh bị anh ôm trọn.

Trong lòng cô như nai con chạy loạn sắp xỉu, anh còn chơi khiêu khích, mập mờ để khảo địnhlực của cô.

Ngón tay anh đặt lên sống lưng cô rồi từ từ di chuyển, cảm giác như điện giật toàn thân làm cả người cô mềm nhũn, sức lực đánh anh lại nhẹ đi vài phần.

“Tôi nói cho anh biết, đừng có làm gì tôi, tôi, tôi… tôi không phải người dễ bắt nạt đâu…”

Cô run giọng kêu gào, nhưng mà giây tiếp theo...

“Ưm…!”

Tịch Thần Hãn cúi đầu, trực tiếp hôn cô.

Thế giới rốt cuộc cũng chìm vào an tĩnh.

Anh thích an tĩnh như vậy, chỉ là cô vẫn rất hăng say chống cự.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️