Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 45: Người đàn bà vô tâm vô phổi

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người bắt đầu nghị luận xôn xao, thế mà Vũ Tiểu Kiều lại dám rêu rao khắp nơi nói Thần thiếu là vị hôn phu của cô ta? Thật là quá đáng.

Bạch Lạc Băng lại nói: “Tôi nghĩ có lẽ cô ta dùng cách này đều giành được nhiều sự chú ý, còn cô ta ở giữa thu lợi. Cô ta dành được giải nhất ở cuộc thi thiết kế trang phục lần này nhất định là dùng cách này, đám giám khảo kiêng kị Thần thiếu anh cho nên không thể không cho cô ta một phiếu.”

Vũ Tiểu Kiều phẫn hận trong lòng, Bạch Lạc Băng này thật đúng là biết cách bóp méo sự thật, rõ ràng cô ta và Vũ Phi Phi liên thủ bày trò làm mọi người xa lánh cô, cố ý tản ra lời đồn đãi ở giới thượng lưu nói cô là vị hôn thê của Tịch Thần Hãn để người người xa lánh cô.

Dù sao cô ta cũng không nghĩ ra được đêm mưa hôm đó, cô gái mà Tịch Thần Hãn ôm về nhà lại chính là Vũ Tiểu Kiều, mà người thừa nhận Vũ Tiểu Kiều là vị hôn thê của Tịch Thần Hãn lại chính là Tịch Thần Hãn anh.

Bạch Lạc Băng còn đang ra sức mà tự rước lấy nhục: “Thần thiếu, anh ngàn vạn lần đừng để người đàn bà này lừa, cô ta tiếp cận anh là vì tiền đấy.”

Tịch Thần Hãn vẫn nhìn Vũ Tiểu Kiều chằm chằm, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, sắc mặt cũng không còn khó coi như trước.

Bỗng nhiên anh nhếch môi nở nụ cười hài lòng:

“Xem như em còn có chút đầu óc.”

“...”

“...”

Mọi người nghẹn họng trân trối mà nhìn, Thần thiếu nói vậy là có ý gì?

Vũ Tiểu Kiều cũng ngẩn ra, anh đang khen cô sao?

Tịch Thần Hãn nhìn khuôn mặt ngây thơ mờ mịt của cô, bỗng nhiên cảm thấy bản thân còn có cái để cho cô gái nhỏ này coi trọng, hình như không tệ lắm.

Cho dù cô chỉ vì tiền.

Tịch Thần Hãn anh không thiếu nhất chính là tiền.

Tịch Thần Hãn không để ý tới Bạch Lạc Băng mà dẫn theo Vũ Tiểu Kiều xoay người ra ngoài.

“Thần thiếu, Thần thiếu, tôi nói đều là thật sự đấy!” Bạch Lạc Băng còn muốn đuổi theo thì bị hai gã vệ sĩ áo đen ngăn lại.

“Bạch tiểu thư, thỉnh tự trọng.” Đông Thanh không vui nói.

Người đàn bà này, còn không tự mình hiểu lấy mà đuổi theo, anh ta nghĩ có lẽ Thần thiếu nhà bọn họ sẽ ném cô ta ra khỏi thành phố Kinh Hoa này luôn ấy chứ.

Bạch Lạc Băng trợn tròn mắt.

Cô ta ngơ ngác đứng đó nhìn qua cửa thấy ngoài trời mưa rơi tầm tã, mà Vũ Tiểu Kiều được mấy gã vệ sĩ vây quanh che chắn ngồi vào xe cùng Tịch Thần Hãn.

Ai có thể nói cho cô ta đây là sao vậy?

Người đàn bà Vũ Tiểu Kiều kia rốt cuộc dây dưa với Tịch Thần Hãn từ lúc nào?

*

Vũ Tiểu Kiều ngồi vào xe, trong lòng lo sợ, bất an.

Nhiều người thấy cô và Tịch Thần Hãn ở bên nhau, chờ khi cô quay lại trường nhất định sẽ bị đám danh viện kia bắt nạt đến sống không bằng chết.

Người đàn ông lắm tiền lại ngạo mạn này, nhất định anh ta không biết có biết bao cô gái thèm nhỏ dãi anh ta, xem anh ta trở thành nam thần theo đuổi cả đời.

Cô cúi đầu không nhìn anh nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong xe rất thấp, làm người ta không thở nổi.

Xe lao vút trong đêm mưa.

Bên ngoài trời vẫn sấm chớp ầm ầm như cũ, Tịch Thần Hãn lại phát hiện mình không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn có tâm tình liếc mắt nhìn người nào đó đến giờ vẫn còn im lặng không nói.

Cô cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này đang cúi đầu như đứa trẻ biết mình phạm sai lầm.

Sắc mặt khó coi của anh rốt cuộc cũng dịu xuống.

Thật ra hiện tại anh rất tức giận, anh không thích nghe đến cô và người đàn ông nào dây dưa với nhau.

Mặc dù trong lòng biết những chuyện đó không phải là sự thật, cũng không hề có lý do mà tin tưởng cô không phải là cô gái như vậy.

Ít nhất có anh ở đây, Vũ Tiểu Kiều sẽ không ngốc mà ném quả dưa hấu để chọn hạt mè, ít nhất tự tin này anh vẫn có.

“Vũ Tiểu Kiều, có phải em nên giải thích một chút hay không?”

Vũ Tiểu Kiều không hề đáp lại.

Cái cô gái này!

Tịch Thần Hãn hít sâu một hơi, bình ổn cơn giận trong lòng: “Người đàn bà kia nói em dây dưa với đàn ông, là ai vậy hả?”

Anh phải từng bước, từng bước “Diệt trừ” đám đàn ông đó.

Vũ Tiểu Kiều vẫn không có bất cứ đáp lại nào.

Tịch Thần Hãn tức giận, trong mắt nổi lên sự lạnh lùng.

“Vũ Tiểu Kiều, tôi đang hỏi em đấy.” anh như người lớn thẩm vấn một đứa bé làm sai chuyện.

Nhưng mà, đứa nhỏ này căn bản không phản ứng anh.

Khuôn mặt tuấn tú của anh banh lên, đang muốn phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng lại nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ như mèo con thở vậy.

“...”

Tịch Thần Hãn từ từ buông nắm tay ra.

Cô gái này, thế mà lại ngủ rồi!

“Tắt điều hòa đi.” Tịch Thần Hãn nói.

Đông Thanh nhanh chóng tắt điều hòa bên trong xe.

“Đi chậm một chút.” Tịch Thần Hãn lại ra lệnh.

Đông Thanh thả chậm tốc độ xe, để xe vững vàng di chuyển.

Tịch Thần Hãn lại nhìn thoáng qua Vũ Tiểu Kiều, sau đó cởi áo khoác đắp lên người cho cô. Anh lại cảm thấy không ổn, cô ấy cúi đầu ngủ như vậy nhất định sẽ không thoải mái.

Tịch Thần Hãn tới gần cô một chút, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong lòng, để cô dựa vào lồng ngực dày rộng của anh.

Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng anh cọ cọ giống một con mèo lười, tìm tư thế thoải mái, ngủ càng ngon ngọt.

Tịch Thần Hãn cúi đầu, nhìn cô gái dựa vào lòng mình ngủ say, không hiểu sao trái tim lạnh giá của anh đột nhiên mềm mại, khóe môi không tự giác nhếch lên độ cong đẹp mắt.

Cô gái vô tâm vô phổi này!

Rốt cuộc mệt đến thế nào mà chẳng cần biết thời gian, địa điểm, cũng chẳng cần biết hoàn cảnh, nói ngủ là ngủ.

Đông Thanh nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy biểu cảm nhu hòa của Tịch Thần Hãn cũng không nhịn được cười.

Thần thiếu nhà bọn họ lần đầu tiên có biểu tình dịu dàng phát ra từ nội tâm như vậy.

Cái này còn phải cảm ơn Vũ Tiểu Kiều, Thần thiếu nhà bọn họ chỉ ở trước mặt cô ấy mới có thể toát ra một mặt có mùi vị nhân tình như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️