Tịch Thần Hãn cũng cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to: “Được rồi, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại.”
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy Tịch Thần Hãn: “Trên đường cẩn thận, nhớ kỹ về sớm một chút.”
Lồng ngực Tịch Thần Hãn bỗng dưng ấm áp, cảm giác cuộc đời của mình lập tức sáng ngời, trong đôi mắt đen cũng lóe sáng.
“Ừm, anh sẽ về sớm một chút.”
Vũ Tiểu Kiều tự mình tiễn Tịch Thần Hãn, rồi ngồi xe đi gặp Vũ Kiến Trung.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây