Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 42: Thần thiếu tự mình tọa trấn

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người kinh ngạc đồng thời càng thêm đố kỵ Vũ Tiểu Kiều, cô gái kia dựa vào đâu có thể khiến đại nhân vật như Tịch Thần Hãn trao giải cho cô ta!

Vũ Tiểu Kiều nhìn đến Tịch Thần Hãn bước lên sân khấu cũng sợ ngây người.

Cô không nhìn lầm chứ?

Thế mà lại là Tịch Thần Hãn!

Người này được xưng là Thần thiếu cấp nhân vật đại thần thế mà tự mình lên trao giải cho cô.

Nãy giờ cô chỉ chuyên chú giới thiệu linh cảm thiết kế của mình còn có cảm nghĩ khi đoạt giải, hơn nữa ánh đèn ở hàng ghế dành cho khách quý lại rất tối, cô không phát hiện anh ngồi ở đó.

Trách không được, cô vẫn luôn cảm thấy bầu không khí bên trong hội trường vừa lạnh lẽo lại vừa áp lực.

Tịch Thần Hãn nhìn cô chằm chằm như muốn cắn nuốt cô vậy.

Vũ Tiểu Kiều không nhịn được hoảng hốt, theo bản năng lui ra phía sau một bước, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi ẩm ướt.

Tịch Thần Hãn nhếch môi, đưa cúp cho cô xong bỗng nhiên tới gần cô, ở trước mắt bao nhiêu người, kề sát vành tai cô giống như tình nhân ngọt ngào, nhỏ giọng nói: “Vũ Tiểu Kiều, em tốn sức quyến rũ người khác chỉ để lấy 100 vạn bé nhỏ còn không bằng tới quyến rũ tôi đi.”

“...”

Dưới sân khấu, mọi người nhìn đến cử chỉ thân mật của bọn họ đều ra sức hít khí lạnh.

Tình huống này là sao vậy?

Thần thiếu chưa bao giờ thân thiết với cô gái nào thế mà hôm nay lại thân cận với Vũ Tiểu Kiều như vậy.

Chẳng lẽ bọn họ có tư tình gì sao?

Trách không được Thần thiếu đích thân ngự giá, tự mình trao giải cho cô ta!

Mọi người bắt đầu bàn tán Vũ Tiểu Kiều này phân nửa chính là người nội bộ tập đoàn Thiên Quang, trách không được có thể đột phá trùng vây ở trong vô vàn tác phẩm xuất sắc, trở thành tác phẩm xuất sắc nhất.

Bạch Lạc Băng cương cứng tại chỗ, dung nhan diễm lệ trắng bệch.

Vốn dĩ cô ta tính toán xông lên sân khấu phá hư lễ trao giải của Vũ Tiểu Kiều nhưng có Tịch Thần Hãn tự mình tọa trấn, cô ta lại không dám xằng bậy.

Ánh mắt cô ta đầy căm hận trừng Vũ Tiểu Kiều đang đứng trên sân khấu được vạn người chú mục, đôi tay gắt gao nắm chặt bên nhau.

“Vũ Tiểu Kiều, đừng cao hứng quá sớm, bò đến càng cao mới rơi càng thảm!”

Vũ Tiểu Kiều đi xuống sân khấu, trở lại phòng nghỉ ở hậu trường, rất nhiều người đạt giải đều đố kỵ nhìn cô cũng có người nhân cơ hội đến gần nịnh bợ.

“Tiểu Kiều, cô và Thần thiếu có quan hệ gì vậy?”

“Anh ấy tự mình trao giải cho cô đấy.”

“Cô thật là hạnh phúc! Được gần gũi tiếp xúc Thần thiếu, thật là hâm mộ cô...”

Vũ Tiểu Kiều xấu hổ cười cười, nghĩ đến lúc trước bị Tịch Thần Hãn nhiều lần đè ở dưới thân, gương mặt tức khắc ửng hồng.

“Tiểu Kiều, có phải hai người là quan hệ... trai gái hay không?”

“Trời à, tiểu Kiều, không phải hai người đang yêu nhau đấy chứ? Vậy video về Thần thiếu lần trước...”

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải, tuyệt đối không phải!”

Rốt cuộc bọn họ cũng có thể yên tâm, đang muốn tiếp tục nịnh bợ Vũ Tiểu Kiều, có lẽ có thể có cơ hội tiếp cận Tịch Thần Hãn.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Vũ Tiểu Kiều lao ra khỏi đám người trốn đi.

Mấy cô gái kia bĩu môi, trợn trắng mắt: “Còn không phải là leo lên Thần thiếu hay sao, có gì mà kiêu!”

“Được rồi, ít nói vài câu đi, ai bảo người ta có hậu trường.”

Vũ Tiểu Kiều đi tìm Tịch Thần Hãn, vừa lúc Tịch Thần Hãn mang theo đám người mênh mông cuồn cuộn xuất hiện ở hành lang cách đó không xa.

Vũ Tiểu Kiều xông tới: “Tịch Thần Hãn!”

Tịch Thần Hãn dừng chân, khóe môi hơi cong lên.

Anh mang theo người đi mấy vòng ở gần đấy chính là chờ Vũ Tiểu Kiều chủ động tìm tới.

Anh thu liễm biểu tình trên mặt, từ từ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, khí phách lại kiêu ngạo nhìn cô.

Cô đứng dưới ánh đèn, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống làm cho đôi mắt cô càng thêm tinh quang lộng lẫy, làm cho người ta không muốn dời mắt.

Vũ Tiểu Kiều mím môi, muốn nói lại thôi.

Tịch Thần Hãn nhướn mày hỏi cô: “Có việc sao?”

“...”

Vũ Tiểu Kiều nắm chặt đôi tay, cô vẫn đang do dự.

Thật là đáng chết, từ lúc Tịch Thần Hãn ở trước mặt mọi người tuyên bố cô gái ở trong đêm mưa hôm đó chính là vị hôn thê của anh, cô vẫn luôn tìm anh, tiếc là anh quá xa xôi, cô không cách nào tiếp cận thế giới của anh được.

Hiện tại rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy anh, thế nhưng cô lại khẩn trương không nói nên lời.

Tịch Thần Hãn thấy cô chậm chạp không nói, gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Tôi rất bận.”

Anh lạnh nhạt ném ra ba chữ sau đó nhấc chân muốn rời đi.

Đông Thanh đuổi theo anh, trong lòng lại đang hoang mang, Thần thiếu tới cao ốc Uy Long còn không phải vì tìm Vũ Tiểu Kiều hay sao? Hiện tại tìm được người rồi, sao lại đi mất?

Đôi khi, tâm tư Thần thiếu nhà anh ta thật là khó có thể nắm lấy.

Rốt cuộc Vũ Tiểu Kiều cũng lấy đủ dũng khí, lần nữa lớn tiếng gọi anh lại.

Tịch Thần Hãn không quay đầu lại nhưng khóe môi lại không tự giác cong lên.

Anh biết ngay mà, Vũ Tiểu Kiều nhất định sẽ gọi anh lại. Anh không tin cô gái này nhịn được không dây dưa với anh!

Xem đi, cái đuôi cáo của cô rốt cuộc không nhịn được lộ ra rồi này!

Tịch Thần Hãn nhịn xuống xúc động muốn cười, giọng điệu lạnh nhạt như cũ.

“Còn có việc gì sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️