Trong mắt Bạch Lạc Băng hiện lên sự tính kế âm ngoan: “Con muốn cô ta lộ ra gương mặt thật trước mặt công chúng. Con không tin tập đoàn Thiên Quang sẽ lựa chọn một người có vấn đề nghiêm trọng về tác phong đạt giải nhất cuộc thi của bọn họ được.”
“Băng Băng, nếu con có thời gian đi xả giận với một cô gái còn không bằng nghĩ cách làm sao bắt được trái tim Nhất Hàng đi.”
“Vốn dĩ Nhất Hàng là vị hôn phu của con. Là Vũ Tiểu Kiều không biết xấu hổ, luôn quyến rũ anh ấy!”
“Con có chứng cứ sao? Ba không cảm thấy Nhất Hàng là loại người này!” Bạch Trấn Hải hơi tức giận nhưng không biết làm sao với cô con gái luôn tùy hứng này.
Sắc mặt Tịch Thần Hãn đen hơn cả mây đen trên trời, càng làm người ta sợ hãi hơn.
Tô Nhất Hàng?
Cô nhóc Vũ Tiểu Kiều kia thế mà lại có quan hệ dây dưa không rõ với Tô đại thiếu gia Tô Nhất Hàng của Tô Thị.
Tịch Thần Hãn đột nhiên xoay người nhanh chóng rời đi.
Tịch Thần Hãn xuất hiện ở hiện trường trao giải giống như tôn đại Phật, khí thế hùng hồn ngồi ở hàng ghế khách quý.
Nhân viên công tác chưa từng nghĩ tới Tịch Thần Hãn sẽ tự mình đến hiện trường trao giải, một đám xám xịt cúi đầu, không dám thở mạnh, không ai dám can đảm tới gần phạm vi 3m.
Vốn dĩ khách quý được bố trí chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, nhưng sau khi Tịch Thần Hãn xuất hiện, hàng ghế đầu tiên chỉ có mình anh, những người còn lại đều dạt hết xuống hàng ghế sau.
Bởi vì quanh thân anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, một khi tới gần, bọn họ sẽ cảm thấy mình bị đóng băng.
Buổi lễ trao giải có rất nhiều phóng viên, còn phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình cũng rất khẩn trương, thường nói sai lời, còn không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cuối cùng cũng chờ đến cuối buổi trao giải nhất, người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng buổi lễ trao giải tra tấn người này rốt cuộc cũng kết thúc.
Tịch Thần Hãn bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ chỉ camera trong tay phóng viên còn có camera đang quay phát sóng trực tiếp.
Mọi người nhìn nhau không hiểu ý anh.
Đông Thanh đi tới tắt hết mọi camera và thiết bị ghi âm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm, buổi lễ trao giải này cần rất nhiều công sức, chi rất nhiều tiền chủ yếu là muốn quảng bá công ty trang phục vừa mới thành lập.
Cuối cùng cũng tới màn trao giải nhất được mong chờ nhất, thế mà Thần thiếu lại bảo tắt hết thiết bị camera còn không phải để mọi người bị hẫng sao?
Nhưng mà, không ai dám ra tiếng, ở trước mặt Tịch Thần Hãn, bọn họ chỉ là con kiến mà thôi.
Vũ Tiểu Kiều bước lên sân khấu trao giải, vẫn là sơ mi trắng, quần jean và mái tóc tết đuôi ngựa tung tăng theo bước chân đi đường của cô.
Tịch Thần Hãn nhìn Vũ Tiểu Kiều đứng dưới ánh đèn, đôi mắt lạnh lẽo rốt cuộc cũng có dấu hiệu hòa tan.
Vũ Tiểu Kiều đứng trên sân khấu, ánh đèn sáng ngời tập trung chiếu sáng trên người cô, sấn khuôn mặt tinh xảo, bé nhỏ càng thêm trắng nõn, đôi mắt đen sáng ngời, lấp lánh đầy tinh thần.
Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt lại giống như rót đầy ánh mặt trời làm cho người ta nhìn mà cảm thấy thoải mái.
Tịch Thần Hãn nhìn cô gái ở trên sân khấu, ánh mắt sắc bén dần dần nhu hòa.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu giới thiệu thiết kế dành giải nhất của cô, thuyết minh vì sao ở trong đông đảo tác phẩm xuất sắc khác mà tác phẩm này có thể dành giải nhất.
Đám thí sinh nhận giải thưởng nhà thiết kế mới xong đang vây quanh ở trên sân khấu, khi nhìn thấy Tịch Thần Hãn ngồi ở hàng ghế dành cho khách quý, một đám lộ ra vẻ mặt kinh diễm, trái tim bé nhỏ đập bùm bùm.
“Oa, là Thần thiếu kìa…”
“Thế mà tôi có thể nhìn bản tôn của anh ấy, tôi ngất đây…”
“A a a...”
Nhưng mà tầm mắt của Tịch Thần Hãn chỉ chuyên chú ở trên người cô gái Vũ Tiểu Kiều đang mỉm cười đứng trên sân khấu, cô cầm microphone, âm thanh trong sáng, ngọt ngào giới thiệu linh cảm thiết kế của mình.
Nơi có đàn bà ắt sẽ có đố kỵ.
Đám đàn bà ở dưới sân khấu nhìn Vũ Tiểu Kiều rạng rỡ, thu hút ở trên sân khấu đều lộ vẻ khinh thường: “Tốt xấu gì chúng ta còn có thể mặc được bộ lễ phục phù hợp với buổi lễ, cô nhìn cô ta xem, ăn mặc cái kiểu gì vậy?”
“Haha... thật không coi trọng buổi lễ trao giải này chút nào, thế mà lại mặc bộ quần áo bình thường lên sân khấu nhận giải.”
“Tôi thấy bộ quần áo của cô ta mặc thật là tùy tiện và bình thường làm sao, bày đầy trên đường cái, nhìn không giống trang phục thiết kế chút nào! Tôi thấy hơn phân nửa tác phẩm của cô ta đều là sao chép ...”
Tịch Thần Hãn nghe những lời phê bình về cô, khuôn mặt tuấn dật lập tức trầm xuống.
Thật ra anh cảm thấy Vũ Tiểu Kiều ăn mặc rất đẹp, quy củ không lộ liễu, phong cách này rất vừa lòng anh.
Đám đàn bà kia còn đăng nghị luận cách ăn mặc của cô lại bị ánh mắt lành lạnh của anh đảo qua, xung quanh ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Tịch Thần Hãn nhìn thấy Bạch Lạc Băng xuất hiện ở hội trường, bộ dáng như đang chuẩn bị lên sân khâu, nhưng thấy Tịch Thần Hãn cũng ở hiện trường, cô ta vẫn luôn do dự.
Ngay khi cô ta lấy hết can đảm, sắp bước lên sân khấu thì Tịch Thần Hãn bỗng nhiên đứng dậy, tự mình lên sân khấu trao giải cho Vũ Tiểu Kiều.
Tất cả mọi người kinh hãi.
Thần thiếu là thân phận gì mà tự mình lên sân khấu trao giải cho giải thưởng trăm vạn bé nhỏ kia!