Tịch Thần Hãn xuất hiện ở cao ốc Uy Long.
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa rơi tầm tã.
Thân ảnh cao lớn, đĩnh bạt của anh đứng lẳng lặng ở đại sảnh cao ốc.
Đông Thanh đi sau lưng anh, còn có mấy chục vệ sĩ áo đen, trận trượng vô cùng khí thế, giống như vương giả xuất hiện, nháy mắt khiến nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột.
Nhân viên trong tập đoàn bị dọa cho sững sờ.
Vốn dĩ bọn họ không nhận ra Tịch Thần Hãn, bởi vì anh khá thần bí, không xuất hiện ở tạp chí tuần san hoặc là trên TV cho nên mọi người chỉ nghe được truyền thuyết về anh mà thôi.
Nếu không phải lần trước truyền ra tai tiếng, anh xuất hiện một lần trên TV nhưng chỉ cần lần đó đủ để mọi người nhớ kĩ khuôn mặt vô trù của anh.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Quang Tịch Thần Hãn xa không với tới thế mà hôm nay người thật việc thật xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, đám nhân viên tập đoàn lâm vào luống cuống.
Hôm nay cao ốc Uy Long tổ chức lễ trao giải, đúng là có tập đoàn Thiên Quang đầu tư, nhưng loại hạng mục bé nhỏ không đáng kể này còn không đến mức làm tổng giám đốc đích thân tới hiện trường.
Tất cả mọi người đều không có chuẩn bị, tâm hoảng ý loạn chạy ra nghênh đón, cung kính chào hỏi.
Giám đốc tập đoàn chạy tới, âm thanh run rẩy: “Thần thiếu, sao ngài lại tự mình tới đây? Để tôi đi thông báo cho chủ tịch...”
Tịch Thần Hãn giơ tay, ngăn cản vị giám đốc này đi thông báo.
Đông Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau, chỉ một cái ánh mắt, bọn vệ sĩ nhanh chóng tản ra đi timv Vũ Tiểu Kiều.
Giám đốc và mấy nhân viên công tác đều sợ hãi, không biết xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, một đám sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh.
Chẳng lẽ cao ốc Uy Long đắc tội với tập đoàn Thiên Quang?
Tổng giám đốc Tịch Thần Hãn đại nhân tự mình tới thảo phạt?
Giám đốc không nhịn được mềm chân, run rẩy nói: “Thần thiếu, ngài... Ta ta tôi mang ngài đi phòng nghỉ dành cho khách quý.”
Giám đốc khúm núm đi trước dẫn đường, cùng Tịch Thần Hãn đi thang máy chuyên dụng dành cho khách quý đi thẳng đến tầng cao nhất.
Vừa đến ngoài cửa phòng nghỉ, anh nghe thấy bên trong cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng nói của một cô gái.
“Ba! Ba còn không rõ ràng sao? Tô Nhất Hàng gian lận! Nhất định là anh ta đứng đằng sau thao tác người đoạt giải. Bằng không sao lại trùng hợp để cô ta cầm giải nhất đây?”
“Băng Băng à, tuy tập đoàn Tô thị cũng tham gia đầu tư nhưng là cổ đông lớn nhất là tập đoàn Thiên Quang, phiếu bầu bên kia mới càng có quyền nói chuyện. Tô Nhất Hàng không thể làm việc riêng tư được!”
“Mặc kệ nói như thế nào cũng nhất định là Tô Nhất Hàng ở trong đó làm cái gì! Con không cho phép Vũ Tiểu Kiều dành vị trí số 1!”
Vốn Tịch Thần Hãn không thèm để ý người bên trong đang nói chuyện gì, nhưng nghe tới ba chữ “Vũ Tiểu Kiều” này, đôi mắt đen nháy lập tức lóe ra thần sắc mãnh liệt, nhiếp người.
Giám đốc chờ ở bên cạnh thấy sắc mặt Tịch Thần Hãn đông lạnh, trái tim trong lồng ngực căng lên, nhanh chóng đi gõ cửa, chuẩn bị thông báo cho chủ tịch đang ở bên trong là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Quang đích thân ngự giá.
Nhưng cánh tay vị giám đốc này còn chưa đụng tới cửa lại cảm thấy bả vai căng thẳng, sau đó bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lại, trực tiếp ném đi.
Mà người ném ông ta đi chính là Tịch Thần Hãn.
Giám đốc ngồi dưới đất, gương mặt nhăn nhó vì đau nhưng lại không dám phát ra bất cứ âm thanh gì, bởi vì sắc mặt hiện tại của Tịch Thần Hãn đã đủ tối sầm rồi.
Đông Thanh thật lòng bi ai thay vị giám đốc này, gần đây Thần thiếu nhà bọn họ mắc quái bệnh, chỉ cần liên quan đến Vũ Tiểu Kiều thì sẽ trở nên kích động khác thường và vô cùng táo bạo.
Muốn trách chỉ đổ thừa cô gái Vũ Tiểu Kiều kia, Thần thiếu nhà bọn họ còn tự tin cho rằng cô ấy sẽ chủ động dây dưa, cuối cùng lại bị vả mặt bang bang.
Chẳng những không chủ động liên hệ Thần thiếu nhà bọn họ mà còn cắt đứt điện thoại Thần thiếu nhà bọn họ gọi tới.
Cắt đứt còn chưa tính, thế mà còn tắt máy! Làm hại Thần thiếu nhà bọn họ hưng sư động chúng, tìm người khắp nơi.
Trong phòng lại truyền đến giọng nói cô gái kia.
“Ba! Ba cần hủy bỏ tư cách đoạt giải của Vũ Tiểu Kiều!”
“Băng Băng à, con không cần tùy hứng như vậy!”
“Con mặc kệ! Con không quen nhìn Vũ Tiểu Kiều! Cô ta dựa vào đâu mà bắt được giải thưởng lớn này, cô ta căn bản không có tư cách này!”
Người nói chuyện đúng là Bạch Lạc Băng.
Cao ốc Uy Long là của tập đoàn Bạch thị, mà ba của Bạch Lạc Băng là Bạch Trấn Hải đúng là chủ tịch nơi này.
“Băng Băng, ba chỉ cung cấp địa điểm để bọn họ tổ chức lễ trao giải mà thôi, ba không phải ban tổ chức, không có tư cách hủy bỏ người đoạt giải được.” Bạch Trấn Hải bất đắc dĩ.
Bạch Lạc Băng nghĩ nghĩ, nói: “Ba, con biết ba khó xử, ba không giúp con cũng được nhưng ba không thể ngăn cản con làm.”
“Băng Băng, con muốn làm gì?”