Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 39: Cũng dám tắt máy

Chương Trước Chương Tiếp

Gương mặt bảo dưỡng tốt đẹp của Dương Tuyết Như rốt cuộc cũng xuất hiện vết nhăn: “Thần Hãn, không cần thừa nước đục thả câu với mẹ, rốt cuộc là thiên kim nhà nào? Mẹ cũng phải đi cầu hôn giúp con chứ?”

Chỉ cần là một trong số người bà giới thiệu thì bà đều rất vừa lòng, bởi vì mấy cô gái đó là bà sàng lọc rất nhiều, là người có lợi cho bà nhất.

Ánh mắt ấm áp của Tịch Thần Hãn lộ ra sự thâm thúy không lòng nhận ra.

“Đến lúc đó nhất định mẹ sẽ biết.”

Tịch Thần Hãn không chịu tiết lộ vị hôn thê là ai, Dương Tuyết Như cũng không tiếp tục truy vấn nhưng trong lòng lại càng nghi ngờ.

Chẳng lẽ Tịch Thần Hãn đang có mưu hoa gì bất lợi cho âm mưu của mình sao?

Dương Tuyết Như rời khỏi bệnh viện sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại thì thầm với người bên kia: “Đi điều tra xem gần đây bên cạnh thiếu gia xuất hiện những người nào, thân phận bối cảnh ra sao? Tốt nhất điều tra ra được vị hôn thê trong miệng nó là ai.”

“Mấy ngày nay tốt nhất nhìn chằm chằm nó vào. Ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để nó phát hiện ra.”

Dương Tuyết Như tắt máy, bên trong ánh mắt lộ ra sự sắc bén.

Bà tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì nằm ngoài sự khống chế của bà.

Tịch Thần Hãn ở đến tối mới rời khỏi bệnh viện, cơn giận trong lòng còn đang hừng hực thiêu đốt không cách nào dập tắt.

Cô gái mà Tịch Thần Hãn anh nhận định lại dây dưa không rõ với bạn trai cũ.

Đây là chuyện anh tuyệt đối không thể chịu đựng.

Anh phải làm cho cô gái kia biết, làm người phụ nữ của Tịch Thần Hãn anh thì không được dây dưa không rõ với bất kì người đàn ông nào khác.

Tịch Thần Hãn trằn trọc một đêm, lửa giận trong ngực vẫn không cách nào bình ổn, từ bên ngoài đến trong tim cô hoàn toàn chỉ thuộc về anh.

*

Sáng sớm Vũ Tiểu Kiều tỉnh lại, cô bắt xe ra ngoài.

Hôm nay là lễ trao giải thiết kế trang phục Tân Duệ, cô có thể nhận được 100 vạn tiền thưởng rồi.

Cô vui vẻ vì nhận được số tiền thưởng kếch xù cũng rất vui vì có thể triển lộ tài năng ở trong giới thiết kế trang phục.

Lễ trao giải diễn ra ở cao ốc Uy Long của tập đoàn Bạch thị.

Lần thi đấu này là hạng mục đầu tư của tập đoàn Thiên Quang và tập đoàn Tô thị, chủ yếu là chọn ra nguời mới trong đám thiết kế, tuyển chọn nhân tài cho công ty trang phục mà 2 tập đoàn này hùn vốn cùng nhau thành lập.

Vũ Tiểu Kiều cũng không biết chủ nhân đằng sau còn có tập đoàn Tô thị.

Cô vừa tới cao ốc Uy Long thì trời mưa tầm ã, trên trời xuất hiện sấm chớp ầm ầm.

Di động bỗng nhiên vang lên, thế mà lại báo hiệu một dãy số 0 vô cùng khí phách.

Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới nhớ tới số điện thoại này từng gửi cho cô một tin nhắn chẳng hiểu ra làm sao…

“Cho em cơ hội tiếp cận tôi đấy.”

Vũ Tiểu Kiều giật mình, nhanh chóng tắt máy không dám nghe.

Dãy số khí phách như quả tạ ngàn cân thế này, nhất định là gọi lộn số rồi.

Không tới vài giây dãy số khí phách kia lại gọi tới.

Vũ Tiểu Kiều tò mò nên mới trượt máy nghe.

“Alo…”

Cô vừa cất lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào rống đau cả lỗ tai, dọa cô nhanh chóng cầm điện thoại cách xa ra.

“Dám tắt máy tôi gọi tới, em ở đâu, nhanh chóng qua đây cho tôi!”

Vũ Tiểu Kiều nhăn mày: “Anh là ai? Không cần gọi tới quấy rầy tôi.”

Nói xong cô bấm tắt lại đơn giản tắt máy luôn.

Hôm nay là lễ trao giải, không ai có thể ngăn cản cô nhận lấy khoản tiền thưởng kếch xù đó, có được nó, cô có thể trả lại 90 vạn nợ Tô Nhất Hàng.

Tịch Thần Hãn không nghĩ tới Vũ Tiểu Kiều lại dám tắt máy anh, càng quá đáng hơn là cô nhấn tắt nguồn điện thoại luôn.

Anh đi qua đi lại trong phòng, đang muốn bốc hỏa thì bên ngoài truyền tới tiếng sấm chớp mãnh liệt.

Mặc dù anh đã kéo kín rèm che, mở hết đèn trong phòng nhưng vẫn không cách nào xua đuổi sự sợ hãi trong lòng.

“Cái đồ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!!!”

Tịch Thần Hãn nhanh chóng gọi cho Đông Thanh: “Mặc kệ cậu dùng cách gì, hiện tại lập tức đi tìm Vũ Tiểu Kiều tới đây cho tôi.”

Tịch Thần Hãn bực bội ném điện thoại ra ngoài, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, mỗi tiếng vang lên như nổ vang trên đỉnh đầu anh, cả người như co thắt lại.

Đông Thanh nhanh chóng cử vài tên vệ sĩ tới bệnh viện Đức An đi tìm Vũ Tiểu Kiều.

Nhưng Vũ Tiểu Kiều không ở trong phòng bệnh của Cao Thúy Cầm.

Đông Thanh lại dẫn người đến nhà cô.

Lý Thành Sơn mở cửa, nhìn mấy tên vệ sĩ bên ngoài, ai ai cũng tầm mặt còn có vẻ mặt nghiêm nghị của Đông Thanh dọa cho ông ta nhấc chân bỏ chạy.

Đông Thanh tiến lên nhẹ nhàng giữ chặt ông ta.

“Tiền nặng lãi tôi nợ các người tôi sẽ nhanh chóng trả hết… tin tôi đi, con gái tôi là Vũ Tiểu Kiều nhất định có thể kiếm tiền về cho tôi…”

“Con bé đã tới cao ốc Uy Long nhận tiền thưởng rồi, sẽ có 100 vạn nhanh thôi, ngàn vạn lần đừng đánh tôi, đừng đánh tôi…”

“Huhu, đừng đánh tôi… tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả tiền…”

Lý Thành Sơn sợ tới mức ôm đầu khóc rống, cả người bị nước mưa dội cho ướt nhẹp, chật vật như chó nhà có tang…

Đông Thanh buông ông ta ra, nhanh chóng dẫn người rời đi, hơn nữa còn thông tri cho Tịch Thần Hãn đã tìm được Vũ Tiểu Kiều, cô đang ở cao ốc Uy Long.

Tịch Thần Hãn thật sự chờ không nổi, nắm lấy áo khoác, dưới cơn sợ hãi dông tố lái xe tới thẳng cao ốc Uy Long.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️