Dương Tuyết Như giật mình nhìn Tịch Thần Hãn, còn tưởng là mình nghe nhầm nên vội vàng hỏi: “Con nói gì cơ? Là thật sao? Sao có thể chứ?”
Mà nhìn Tịch Thần Hãn, còn tưởng rằng là chính mình nghe lầm, vội vàng truy vấn.
“Con nói cái gì? Là thật sự? Sao có thể!”
Dương Tuyết Như không thể không khiếp sợ, trước kia bà giới thiệu rất nhiều cô gái cho anh, đều là tiểu thư thế gia vô cùng xinh đẹp, anh đều lấy cớ không thích đàn bà mà cự tuyệt, ngay cả gặp mặt đối phương cũng không chịu.
Dương Tuyết Như còn cho là Tịch Thần Hãn chưa bao giờ có đàn bà bên người thật sự là do định hướng tình dục của anh có vấn đề.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới bỗng nhiên nhảy ra vị hôn thê mà ngay cả bà chẳng nghe ra một chút tiếng gió.
Tịch Thần Hãn nhàn nhạt nhếch môi, không cách nào che đi ý cười trong mắt.
“Sao mẹ biết không thể chứ? Mẹ luôn ở nước ngoài, chẳng lẽ mẹ luôn sai người nhìn cô chằm chằm hay sao?”
Tịch lão phu nhân trầm mặt xuống, trừng Dương Tuyết Như một cái.
Sắc mặt Dương Tuyết Như trắng bệch, sau đó lại khôi phục như thường, bà từ từ nói: “Mẹ, sao con có thể phái nguời theo dõi Thần Hãn được chứ? Con là quan tâm tới hôn sự của tháng bé, lo lắng có cô gái tâm cơ nào đó lừa gạt thằng bé mà thôi.”
Tịch lão phu nhân gật đầu: “Hãn nhi, mẹ con nói rất đúng, lấy thân phận và bối cảnh của cháu thì cần phải cẩn thận mấy cô gái có tâm cơ tiếp cận cháu.”
Sau đó Tịch lão phu nhân lại nhìn chằm chằm Dương Tuyết Như: “Nhưng mà ta rất yên tâm về Hãn nhi, không phải ai cũng có thể chơi tâm nhãn với bảo bố Hãn nhi của ta được.”
Dương Tuyết Như cười cười: “Vâng, Thần Hãn thông minh như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mấy người dụng tâm kín đáo.”
Tịch lão phu nhana cười ha hả, cầm tay Tịch Thần Hãn, âm thanh vừa thương yêu lại cưng chiều: “Hãn nhi, khi nào thì mang vị hôn thê tới cho bà nội nhìn một cái?”
“Vâng, khi nào có thời gian nhất định sẽ mang cô ấy tới gặp bà nội.” Tịch Thần Hãn nói.
“Cô gái kia là ai? Xuất thân thế nào?” Dương Tuyết Như thốt lên hỏi.
Bà rất tò mò rốt cuộc phải là dạng con gái như thế nào mà có thể khiến con trai bà chọn làm vị hôn thê.
Tịch lão phu nhân cũng rất quan tâm tới vấn đề này, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm Tịch Thần Hãn.
“Cô ấy không phải là danh viện gì, cũng không có bối cảnh hiển hách gì.” Tịch Thần Hãn thản nhiên đáp.
“Cái gì?!” Dương Tuyết Như đang nỗ lự duy trì hình tượng phu nhân đoan trang cho nên mới không đến nỗi làm gì thất thố nhưng âm thanh đã không còn vững vàng như trước, âm cuối không nhịn được cao lên.
“Thần Hãn, Tịch gia chúng ta có địa vị gì, sao con có thể tìm một cô gái không có dòng dõi làm vợ con được chứ?” Dương Tuyết Như nói.
Tịch lão phu nhân vội vàng gật đầu: “Đúng thế Hãn nhi à, chuyện này cần thảo luận lại.”
Tịch Thần Hãn nhướn mày, âm thanh bâng quơ: “Lấy địa vị hiện tại của Tịch gia còn cần phải liên hôn để củng cố giang sơn hay sao?”
Tịch lão phu nhân vội vàng gật đầu: “Hãn nhi nói cũng đúng.”
“Mẹ! Tuy Thần Hãn thành thục, trầm ổn, công ty ở trong tay thằng bé phát triển không tồi nhưng dù sao nó vẫn còn trẻ.” Dương Tuyết Như nói xong lại quay đầu nói với Tịch Thần Hãn: “Thần Hãn, mẹ sẽ không đồng ý cho các cô gái không có dòng dỗi vào nhà. Con tốt nhất chặt đứt quan hệ với cô ta đi.”
Tịch Thần Hãn thản nhiên lột vỏ nho đặt vào bát thủy tinh, sau đó đậy nắp lại, chờ bà nội muốn ăn lại lấy.
Tịch lão phu nhân rất vừa lòng với sự hiếu thảo và tinh tế của cháu nội: “Hãn nhi chúng ta chờ có vợ nhất định sẽ là người chồng tốt thương yêu vợ. Không biết ai có phúc khi có thể được Hãn nhi nhà chúng ta coi trọng đây.”
Dương Tuyết Như thấy không ai tiếp lời mình, vội la lên: “Mẹ, mẹ đừng dung túng chuyện hôn sự của Thần Hãn.”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Con cũng lớn tuổi rồi, nói chuyện đừng nóng nảy như vậy.” Tịch lão phu nhân ứng phó một tiếng, lại mềm giọng hỏi Tịch Thần Hãn: “Hãn nhi, cháu nói cho bà nội biết là con gái nhà ai, bà nội ước lượng trước cho cháu.”
Tịch Thần Hãn ngẩng đầu nhìn Dương Tuyết Như, ánh mắt lấp lánh ý cười nhưng lại khiến cả người bà cảm thấy không thoải mái.
“Lúc trước mẹ ra sức giới thiệu các cô gái cho con sao hiện tại lại phản đối vậy?”
“Cái... Cái gì?” Dương Tuyết Như nghẹn họng, nhanh chóng nhớ lại, bà giới thiệu cho Tịch Thần Hãn đều là mấy thế gia nhưng không tính là hiển hách gì.
“Vậy… chẳng lẽ cô ấy xuất thân quan gia sao?”
Ở trong mắt đám thế gia tài phiệt xem thường nhất chính là người làm quan, bọn họ chẳng có tiền, nhưng trong tay nắm giữ quyền lực cho nên đám thế gia tài phiệt làm gì cũng phải nở nụ cười với bọn họ.
Dương Tuyết Như từng giới thiệu cho Tịch Thần Hãn mấy thiên kim con nhà quan lớn nhưng không biết Tịch Thần Hãn coi trọng nhà nào.