Trên màn hình led, rốt cuộc đám phóng viên cũng kéo đề tài về đúng mục đích hôm nay chặn đường Tịch Thần Hãn.
“Thần thiếu, ngài vẫn luôn nổi danh là hiếu tử, nhân phẩm danh tiếng cực tốt vậy tin đồn gần đây về ngài là thật sao?”
Đám phóng viên mồm năm miệng mười hỏi han, hoàn toàn không cho Tịch Thần Hãn có cơ hội trốn tránh.
Tịch phu nhân trả lời: “Chỉ là đoạn video mà thôi, căn bản không thể chứng minh được cái gì. Tôi tin con trai tôi tuyệt đối không làm chuyện gì tổn hại tới đạo đức.”
“Nhưng rõ ràng bên trong video có thể nhìn ra cô gái kia không tình nguyện, Thần thiếu không định giải thích một chút sao?” Đám phóng viên tiếp tục truy vấn.
Sắc mặt Tịch Thần Hãn trầm xuống, anh nhìn màn hình, gương mặt tuấn tú làm mê đảo không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ phóng đại trên màn hình.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên đập như trống bổi, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn màn hình giống như đang nhìn cô chằm chằm, bên trong có ẩn chứa con dao sắc bén.
Tịch Thần Hãn cong môi mỉm cười, âm thanh nhàn nhạt nhưng lại kích lên một tầng gợn sóng: “Nếu tôi nói hôm đó là tôi ôm chính vị hôn thê của mình thì các người thấy thế nào?”
Tịch Thần Hãn vừa dứt lời, đám người hoàn toàn nổ tung.
“Cái gì? Thần thiếu có vị hôn thê sao?”
“Thần thiếu thế mà lại có vị hôn thê.”
Đám phóng viên chen chúc hướng về phía Tịch Thần Hãn như muốn thám thính nhiều tin tức hơn.
Bọn họ tiếp tục truy vấn Tịch Thần Hãn đối phương là ai? Xuất thân thế nào? Có bối cảnh gia tộc ra sao? Khi nào thì công khai thân phận vị hôn thê…
Tịch Thần Hãn không nói một lời, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ mà nâng Tịch phu nhân đi vào cửa bệnh viện.
Sau đó, cửa lớn bệnh viện bắt đầu kéo dây giới nghiêm còn để lại mấy tên vệ sĩ đứng gác tránh cho phóng viên đi vào.
Bên tai Vũ Tiểu Kiều đều là tiếng người nói ồn ào, bọn họ đều đang nhắc về Tịch Thần Hãn chính là Thần thiếu không gần nữ sắc, sau khi gièm pha đưa ra ánh sáng thế mà lại công bố cô gái kia là vị hôn thê của anh.
Bọn họ đều rất tò mò, rốt cuộc cô gái kia là ai, nghĩ tới nếu có thể xứng đôi với Tịch Thần Hãn cao cao tại thượng thì nhất định phải có xuất thân kiệt xuất.
Vũ Tiểu Kiều ở trong đám người theo bản năng che măt mình sau đó cúi đầu rời đi.
Sau đó đi thẳng tới bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện có một đám phóng viên đang ngồi xổm chờ đợi mà trước cổng bệnh viện lại có mấy tên vệ sĩ canh giữ, nhìn trận trượng này có lẽ Tịch Thần Hãn còn ở bệnh viện chưa rời đi.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy vui vẻ.
Tịch Thần Hãn, rốt cuộc cũng tìm được anh.
Vũ Tiểu Kiều đang muốn tiến vào bệnh viện lại bị vệ sĩ ngăn lại, cô đưa chứng cứ chứng minh mình là người nhà của người bệnh đang điều trị ở bệnh viện Đức An, là sinh viên còn đi học chứ không phải là phóng viên, lúc này bọn họ mới cho cô đi vào.
Ngày xưa bệnh viện luôn người đến người đi nhưng hôm nay phá lệ quạnh quẽ.
Vũ Tiểu Kiều cẩn thận đi tới thang máy chuyên dụng để lên tầng cao nhất thì nơi đó đứng sẵn hai vệ sĩ áo đen, cô đành mất ý niệm này mà đi tới phòng bệnh thăm mẹ mình trước.
Vừa mới đẩy cửa phòng của mẹ thì cô đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong truyền tới.
“Ha ha ha, chuyện cười này thật là thú vị.”
“Nếu dì thích nghe thì cháu lại kể câu chuyện khác.”
Là giọng nam quen thuộc truyền tới, trái tim Vũ Tiểu Kiều không nhịn được trầm xuống, nhanh chóng vọt vào phòng lại thấy Tào Xuyên vừa bóc chuối vừa nói chuyện với Cao Thúy Cầm.
“Sao anh lại tới đây?” Vũ Tiểu Kiều lạnh giọng quát.
“Tiểu Kiều, em đã đến rồi.” Tào Xuyên nhanh chóng đứng lên đi tới nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô né tránh.
“Tiểu Kiều, thật xin lỗi, em còn giận anh sao? Chuyện ngày hôm trước là anh không đúng.” Tào Xuyên chân thành xin lỗi, thái độ tốt vô cùng.
Nếu không phải Vũ Tiểu Kiều đã nhìn thấy rõ bộ mặt dối trá của Tào Xuyên thì cô thật sự bị bộ dáng chân thành lúc này của anh ta lừa gạt.
“Tiểu Kiều, con và Tào Xuyên làm sao vậy?” Cao Thúy Cầm thấy tình hình giữa bọn họ không đúng, lo lắng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều đang muốn giải thích thì Tào Xuyên mở miệng nói: “Mấy hôm trước bọn cháu có hiểu lầm nhỏ, tiểu Kiều đang giận cháu. Dì, là cháu không đúng, cháu không nên làm tiểu Kiều tức giận.”
Cao Thúy Cầm nhìn vẻ mặt áy náy của Tào Xuyên giống như đứa bé biết mình làm sai chuyện đang chân thành cầu xin tha thứ làm người ta thấy mà đau lòng cho nên không vui nói với Vũ Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, Tào Xuyên cố ý mang tới một chiếc đồng hồ định vị tặng cho anh con phòng ngừa lạc đường, cậu ấy có lòng như vậy, là người đàn ông tốt. Lúc trước còn cho chúng ta mượn nhiều tiền như vậy, mẹ không cho phép con giận dỗi với cậu ấy.”
Đầu tiên Tào Xuyên cảm thấy sửng sốt, sau đó cười rộ lên nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều giãy giụa anh ta càng dùng sức nắm, lực đạo không hề thương tiếc giống như bóp gãy tay cô vậy.
Vũ Tiểu Kiều tránh không được lại không muốn làm mẹ lo lắng cho nên từ bỏ giãy giụa.
“Tiểu Kiều, dì cũng đã nói rồi, anh cho em mượn nhiều tiền như vậy, em không nên giận dỗi với anh nữa.”
Tào Xuyên cố ý nhấn mạnh mấy chữ “cho em mượn nhiều tiền như vậy.”