Bạch Lạc Băng cầm ly rượu lên, lại cụng ly với Cung Cảnh Hào.
“Trong lúc ở trường, cấm chỉ uống rượu.” Cung Cảnh Hào nói, lại ngửa đầu uống cạn ly.
Bạch Lạc Băng cười lắc đầu: “Chuyện trái với nội quy trường học, cậu còn nói với tôi sao? Chỉ tiếc, bất kể làm gì, muốn người kia nhìn thấy, lại không nhìn thấy.”
Bạch Lạc Băng thấy được sự mất mát chợt lóe lên ở trong mắt Cung Cảnh Hào, biết đã đâm trúng cái nhọt trong lòng Cung Cảnh Hào, nhưng sao lại không đâm trúng chỗ đau trong lòng cô ta.
“Khi tâm trạng tôi không tốt, thích say một chút! Cồn có thể khiến người ta hưng phấn, quên đi những chuyện không vui! Người ta hay nói mượn rượu giải sầu sầu càng sầu, đó là gạt người!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây