Vũ Tiểu Kiều ngồi đối diện anh, hình như có lời muốn nói, lại chậm chạp không mở miệng.
“Có lời gì, cứ nói!” Tịch Thần Hãn dựa vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của cô.
Vũ Tiểu Kiều hơi do dự, để đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Lúc trước em nghỉ học, bỏ lỡ rất nhiều bài tập, bây giờ sắp đến kỳ thi, em muốn tập trung ôn bài...”
Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng ngay cả chính cô cũng gần như không nghe rõ.
“Sau đó thì sao?” Tịch Thần Hãn hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây