Bởi vì cô loáng thoáng ngửi thấy mùi vị của ác ma, chỉ sợ cái tên ma đầu đó đang ở gần đây, mà một đôi mắt vẫn luôn theo dõi ghim chặt trên người cô.
Vũ Tiểu Kiều bước nhanh lên tầng, nhưng ông trời không nghe thấy tiếng lòng của cô, ngay khi cô sắp mở cửa nhà, giọng nói quen thuộc của Cung Cảnh Hào đã vang lên sau lưng.
“Vũ Tiểu Kiều!”
Tay Vũ Tiểu Kiều run lên, da đầu tê dại, không dám quay người lại, sống lưng cứng ngắc, đứng quay lưng về phía Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào sãi bước xông đến, bực mình gầm nhẹ: “Nhìn thấy tôi mà chạy cái gì!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây