Tô Nhất Hàng đi trước, Vũ Tiểu Kiều theo sau, đi một mạch đến sân cỏ đằng sau bệnh viện, Tô Nhất Hàng ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.
Ánh sáng lúc chạng vạng mờ tối, như một cánh ve mỏng bao trùm lấy Tô Nhất Hàng, khiến cả người anh như ẩn như hiện, có lẽ vì thế mà sự dịu dàng dưới đáy mắt cũng nhạt đi phần nào.
Vũ Tiểu Kiều híp mắt nhìn anh, quanh họ là mùi dược liệu thơm ngát, nhưng tâm rạng của cô lúc này lại hơi hỗn độn.
Tô Nhất Hàng vẫn nhìn chằm chằm vào sân cỏ trên mặt đất, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi.
“Gần đây có khỏe không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây