Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, không dám nhìn Tịch lão phu nhân một lần.
Cô biết, hôm nay đến đây nhất định sẽ bị gây khó dễ. Nhưng không nghĩ tới, mới vừa vào cửa đã bị lão phu nhân công kích mạnh mẽ thế này.
“Có lúc à, người ấy, vẫn phải nằm mơ giữa ban ngày nhiều một chút, nói không chừng đến lúc nào đó lại muốn mơ mà không mơ được nữa đâu!” Tịch lão phu nhân quái gở nói.
Dương Tuyết Như nhịn cười, thầm liếc Vũ Tiểu Kiều: “Mẹ, uống thuốc đi, còn không uống thì nguội mất.”
Tịch lão phu nhân ngoảnh mặt, quay sang nói với Vũ Tiểu Kiều: “Ngây ra đấy làm gì? Qua đây đút tôi uống thuốc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây