Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 31: Cho em cơ hội đến gần tôi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Vũ Phi Phi lớn tiếng rêu rao: “Vũ Tiểu Kiều, tôi sẽ không để gian kế của cô được như ý đâu!”

Vũ Tiểu Kiều làm như không nghe thấy, cầm túi xách, chuẩn bị ra cửa: “An An, hôm nay mẹ mình xuất viện, mình đến bệnh viện trước đã, lúc nào học cậu điểm danh giúp mình nhé.”

“Ừ, được.”

Vũ Tiểu Kiều ra ngoài, lúc đi sát qua bên cạnh Vũ Phi Phi, cô còn không quên tốt bụng nhắc nhở cô ta.

“Phi Phi, cô cũng không cần phải quá sợ hãi, có thể là cô nằm mơ nghe lầm, chứ trên đời này làm gì có quỷ!”

Dây thần kinh vừa mới giãn ra của Vũ Phi Phi lại căng như dây đàn: “Ai nói tôi sợ! Còn lâu tôi mới sợ!!!”

“Được được được, cứ coi như tôi lắm mồm đi.” Vũ Tiểu Kiều vội vàng xin lỗi, xoay người đi ra ngoài, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Nếu thật sự là nghe lầm, mình và cô ta đều không thể cùng nghe lầm được? Chẳng lẽ trong phòng đó thật sự có ma quỷ lộng hành? Đúng là dọa người!”

Vũ Tiểu Kiều ôm hai bả vai, làm ra vẻ rùng mình, người nổi hết cả da gà, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Vũ Phi Phi hít ngụm khí lạnh, nhìn về phía phòng của Vũ Tiểu Kiều, lạnh toát cả sống lưng.

Bất thình lình, bả vai của cô ta bị vỗ vào, Vũ Phi Phi sợ hãi hét lên.

“A!”

An Tử Dụ nghe thấy vậy thì sợ hết hồn, chỉ chỉ vào chiếc điện thoại di động đang không ngừng vang chuông trong phòng: “Tôi chỉ muốn bảo cô, chuông điện thoại di động của cô đang kêu kia kìa.”

Vũ Phi Phi nhanh chân chạy vào phòng nghe điện thoại, thấy là Bạch Lạc Băng gọi tới, cô ta đóng cửa phòng lại.

“Phi Phi, sao rồi?” Đầu điện thoại bên kia, truyền tới giọng nói lạnh lùng của Bạch Lạc Băng.

“Chị Lạc Băng, em không muốn ở chỗ này nữa. Hình như phòng của Vũ Tiểu Kiều thật sự có ma quỷ lộng hành.”

“Ma quỷ lộng hành? A! Người phụ nữ kia Vũ Tiểu Kiều có tâm cơ rất sâu, chắc chắn là em đang bị cô ta đùa bỡn đấy!”

“Có… có lẽ vậy.” Vũ Phi Phi ngẩng đầu lên nhìn gian phòng này, vẫn cảm thấy rùng mình thấu xương.

“Vũ Phi Phi, em đừng quên mục đích mình ở cùng cô ta!”

“Chị Lạc Băng, em nhớ mà, là để giám sát Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng. Nhưng mà…”

Bạch Lạc Băng không thèm quan tâm là Vũ Phi Phi có sợ hãi hay không, ngắt lời Vũ Phi Phi, nói: “Gần đây Nhất Hàng có điểm gì đó khác lạ, thường xuyên thần bí mất liên lạc, chị hoài nghi bọn họ lén lút gặp mặt sau lưng chị. Phi Phi, chúng ta là bạn thân nhất, em không thể không giúp chị được, đúng không?”

“Giúp, tất nhiên là giúp.” Vũ Phi Phi cứng rắn nói.

Bạch Lạc Băng bật cười: “Phi Phi, chẳng phải em rất thích chiếc túi LV mới mua kia của chị hay sao, chị cho em.”

Vũ Phi Phi run rẩy hai tay, kích động thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động trên sàn nhà. Chiếc túi xách kia có giá trị mấy triệu, mặc dù Vũ gia là nhà quan chức cao cấp, cuối cùng vẫn kẽm hơn nhà giàu có Bạch gia.

Bình thuờng Vũ Kiến Trung rất tiết kiệm, sợ bị người âm thầm lên án, vì vậy sinh hoạt phí của Vũ Phi Phi cũng có hạn, làm gì có tiền mua chiếc túi xách kia.

“Chiếc túi xách đắt như vậy, chị thật… thật sự cho em?”

“Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta là bạn thân nhất.”

Vũ Phi Phi phấn khích thiếu chút nữa nhảy cỡn lên: “Chị Lạc Băng, chị tốt với em quá! Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ giúp chị giám sát Vũ Tiểu Kiều, bây giờ cô ta đang đến bệnh viện, hôm nay mẹ của cô ta xuất viện!”

“Ừ được, đừng bỏ qua bất kỳ tin tức nào của cô ta.”

“Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ giám sát cô ta chặt chẽ.”

Vũ Tiểu Kiều đến bệnh viện đón mẹ xuất viện, nhưng lại được thông báo là mẹ cô cần phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày nữa rồi mới có thể xuất viện.

Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải lúc trước bác sỹ đã nói, mẹ tôi không sao cả, có thể xuất viện rồi sao?”

“Cái này…” Bác sĩ phụ trách điều trị nuốt nước bọt.

“Bác sỹ, sức khỏe của mẹ tôi có vấn đề gì à?”

“Không có… không có, bệnh nhân chỉ cần cần nằm viện quan sát mấy ngày nữa thôi, không có chuyện gì, cô không cần phải lo lắng.” Bác sĩ phụ trách điều trị vội vàng nói còn có bệnh nhân cần khám bệnh, nhanh chóng rời đi.

Vũ Tiểu Kiều gãi gãi đầu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cao Thúy Cầm nôn nóng nói: “Mẹ không ở nhà, Tùng Tùng sẽ lo lắng, hôm nay mẹ phải xuất viện.”

“Mẹ, chắc sức khỏe của mẹ còn chưa phục hồi hoàn toàn, mẹ cứ an tâm ở lại thêm mấy ngày nữa đi.” Vũ Tiểu Kiều vội vàng an ủi Cao Thúy Cầm, đỡ bà ấy ngồi ở trên giường bệnh.

“Tiểu Kiều, nơi này là bệnh viện tư nhân, tiền viện phí rất đắt.”

“Mẹ, chuyện tiền nong con sẽ nghĩ cách.”

“Sinh viên đại học như con thì có thể nghĩ ra cách gì! Con đi làm thêm kiếm được chút tiền, chỉ miễn cưỡng đủ trang trải sinh hoạt phí của mình! Con vẫn nên tập trung cho việc học thì hơn, chờ sau kkhi tốt nghiệp tìm một công việc tốt, như vậy mới có thể đảm bảo cho tương lai của anh trai con.”

Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, mặc kệ cô làm gì, dường như đều không thể làm cho mẹ hài lòng, nhưng vẫn cố mỉm cười.

“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không chậm trễ việc học.”

“Tiểu Kiều, con hãy nhớ, mẹ sinh con ra, là để tương lai con có thể chăm sóc cho anh trai.”

“Dạ, con biết rồi. Con nhất định sẽ không để cho mẹ thất vọng.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 35%👉

Thành viên bố cáo️🏆️