Tịch Thần Hãn càng nhíu chặt mày hơn: “Có một số việc cũng không xê xích gì nhiều. Tuy nhiên em đi ra ngoài, vẫn phải cẩn thận vào.”
“Anh đồng ý?” Nghe thấy anh nói vậy, cô hớn hở hỏi ngược lại, cảm kích nhìn anh.
Tịch Thần Hãn bật cười: “Em lại không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh!”
Vũ Tiểu Kiều hé miệng cười: “Ở nơi này có ăn có uống, tại sao em phải chạy trốn?”
“Còn ngủ ngon nữa.” Tịch Thần Hãn bổ sung nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây