“Bởi vì sợ bị vứt bỏ, cho nên trước giờ không dám chủ động yêu cầu cái gì...”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt, cô muốn che giẫu nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tịch Thần Hãn.
“Em từng bị vứt bỏ?” Tịch Thần Hãn nhẹ giọng hỏi.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Không nhớ rõ, chỉ nhớ mẹ đã từng đón tôi về nhà. Sau đó cha ghẻ lại nói với tôi, khi mẹ không chi trả nổi tiền thuốc thang cho anh trai nữa, tôi sẽ bị nhét vào cô nhi viện.”
“Từ nhỏ tôi đã rất sợ, sẽ bị mẹ vứt bỏ lần nữa. Cha ghẻ cũng thường xuyên uy hiếp tôi, nếu không nghe lời thì sẽ ném tôi lại cô nhi viện.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây