Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng của anh, lồng ngực giống như bị thứ gì đó thiêu đốt.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt nhìn không trung ở đằng xa.
Trên bầu trời xanh, mây trắng, rõ ràng màu sắc tươi sáng là thế nhưng lòng cô lại hỗn độn bất kham, không biết rõ phương hướng.
“Nếu tất cả có thể nói nhẹ nhàng như vậy thì sẽ không phải là con người, người không phải là cây cỏ, ai có thể vô tình?”
“Em đang nói tôi không phải là người sao?” Tịch Thần Hãn trầm giọng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây