Mục Vân Thi nhếch miệng, cười yếu ớt: “Đến cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu, nếu Tịch Thần Hãn thắng, con sẽ cầu xin anh ấy bỏ qua cho Vũ gia.”
“Mày!” Vũ Kiến Trung tức chỉ thẳng mặt Mục Vân Thi, cuối cùng chỉ có thể phất tay hừ lạnh, đùng đùng lên lầu.
Mục Vân Thi thẫn thờ nhìn chiếc xe lăn đặt cạnh salon, đó là chiếc xe lắn Tôn Hồng dùng khi còn sống.
Nước mắt lại trào dâng: “Mẹ, mẹ trên trời có linh, sẽ cảm thấy yên tâm hơn chứ?”
“Khi mẹ còn sống, con chưa từng tròn chữ hiếu với mẹ dù chỉ một ngày, còn không nghe lời, con không phải đứa con gái ngoan... Bây giờ con theo lời mẹ, mẹ trên đó có vui hơn chút nào không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây