Y Hàm Nặc cười khổ: “Anh cho rằng tôi muốn ở lại đây? Còn không phải vì mẹ anh nắm trong tay chứng cứ ba tôi hối lộ, huống chi tôi có ở đây hay không có gì khác nhau sao? Cho dù không phải tôi thì cũng sẽ là người khác.”
Đừng nói bị Đường Khải Hiên xem thường, chính cô bây giờ cũng xem thường bản thân.
“Được rồi, đã trễ lắm rồi, bây giờ không bắt đầu, còn muốn chờ đến lúc nào?” Y Hàm Nặc đứng dậy, giơ tay về phía Đường Khải Hiên.
Đường Khải Hiên không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn đến cô ấy.
“Anh muốn ở phòng khách tôi cũng không ngại.” Y Hàm Nặc nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây