Nhan Tịch ngồi thẳng người: “Cho dù không nói đến những khía cạnh này, tuy nhiên nếu cô gả vào Cung gia, Cảnh Hào lại không có chút tình cảm gì với cô, cô nghĩ rằng mình có hạnh phúc không? Hay là nói, chờ khi Cung Thế Cẩn có được sự ủng hộ của cha cô xong, Cảnh Hào ly hôn với cô, một chân đá văng cô ra, khiến cô trở thành trò cười của cả cái thành phố Kinh Hoa này?”
Gương mặt Tôn hoàn toàn cắt không còn giọt máu, toàn thân run lẩy bẩy.
“Cô... không được nói nữa! Tôi khoog tin, tôi không tin.”
“Có tin hay không tùy cô, đừng rõ biết là bẫy còn cố chấp nhảy vào! Nhân lúc cô còn chưa có tình cảm với Cảnh Hào, hãy kịp thời dừng bước, có trách nhiệm với bản thân cô, cũng là có trách nhiệm với Tôn gia.”
“Cô tự nghĩ cho kỹ, tôi đi đây.” Nhan Tịch đứng dậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây