“Mục Vân Thi, đừng tưởng rằng cô làm như vậy có thể có được cái gì, cô sẽ không hạnh phúc, người tổn thương của cùng chỉ là chính bản thân cô mà thôi!” Vũ Tiểu Kiều siết chặt túi xách trong tay, đang định đi, nhưng đột nhiên khựng lại, ngoảnh đầu nói nốt câu cuối cùng với Mục Vân Thi.
“Sinh non cũng cần phải ở cữ, chưa hết tháng đã chạy khắp nơi, cẩn thận cơ thể không chịu nổi.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều bén cất bước rời đi, không quay đầu lại.
Mục Vân Thi nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô ấy, lồng ngực phồng lên hõm xuống hổn hển, ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ bừng mờ nước.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài của Tôn Hồng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây