Tịch Thần Hãn thấy bộ dáng Cung Thế Cẩn giả nhân giả nghĩa, cười đến song to cũng không sợ.
“Không biết anh rể vừa là đạo diễn vừa là diễn viên, diễn đến mức nghiện, khi nào thì xong chuyện?”
Cung Thế Cẩn cười nếp nhăn trên mắt thật sâu: “Thần Hãn, em nói như vậy anh cũng không hiểu.”
“Anh rể cái gì cũng biết, còn ra vẻ hồ đồ làm gì? Không biết lần này anh rể đến đây, không biết nên nói là có ý gì? Đến đây để ra uy với em sao?”
Tịch Thần Hãn chậm rãi cúi người, áp sát Cung Thế Cẩn, cười rất hiền lành, nhưng đáy mắt có ý lạnh thấu xương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây