Mục Vân Thi nhìn thấy Tôn Hồng khóc nước mắt giàn dụa, chỉ cảm thấy một màn châm chọc.
“Cho nên sao? Hơn hai mươi năm trôi qua rồi, bà muốn tôi gọi bà là mẹ sao? Thật xin lỗi, tôi không làm được. Tôi sẽ không quên, có một năm thị trưởng Vũ không làm thị trưởng đến cô nhi viện làm phúc lợi, tôi đứng một bên đôi mắt trong mong nhìn ông qua, chẳng qua là muốn nhiều một viên kẹo, con gái của hai người Vũ Phi Phi xông lên, một tay đẩy tôi ngã xuống đất, bà lại nhào lên trách cứ tôi nói, không cần phải bắt nạt con gái của bà.'
“Loại ở trong cô nhi viện giống như tôi, đứa bé không cha không mẹ, là không có giáo dưỡng! Bà còn nhờ lời bà đã nói sao?”
Tôn Hồng không ngừng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Lúc ấy mẹ còn không biết con là con gái của mẹ, tất cả đều là hiểu lầm...đều là hiểu lầm, đã nhiều năm như vậy, chuyện này mẹ đã sớm quên, con không thể nào quên sao?”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không quên, thì ra đứa nhỏ không cha không mẹ, không thể là không trong sạch, đều bị người ta chán ghét mà vứt bỏ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây